Thứ Bảy, 30 tháng 8, 2014

Bát mì của lòng tự trọng



Vào một buổi chiều mùa xuân lạnh lẽo, trước cửa quán xuất hiện hai vị khách lạ, có thể đoán là một người cha và một người con. Người cha bị mù, người con trai đi bên cạnh ân cần dìu cha. Cậu con trai trạc mười tám, mười chín tuổi, quần áo đơn giản, lộ rõ vẻ nghèo túng, nhưng từ cậu lại toát lên nét trầm tĩnh của người có học, dường như cậu vẫn đang là một học sinh.
Cậu con trai tiến đến trước mặt tôi. Cậu nói to: “Cho hai bát mì bò!”. Tôi đang định viết hoá đơn, thì cậu ta hướng về phía tôi và xua xua tay. Tôi ngạc nhiên nhìn cậu ta, cậu ta chỉ tay vào bảng giá treo ở trên tường, phía sau lưng tôi, khẽ bảo với tôi rằng chỉ làm một bát mì cho thịt bò, bát kia chỉ cần rắc chút hành là được. Lúc đầu, tôi hơi thắc mắc, nhưng sau đó chợt hiểu ra ngay. Hoá ra, cậu ta gọi to hai bát mì thịt bò như vậy là cố tình để cho người cha nghe thấy, tôi đoán cậu không đủ tiền, nhưng lại không muốn cho cha biết. Tôi cười thông cảm với cậu.
Nhà bếp nhanh nhẹn bê lên ngay hai bát mì nóng hổi. Cậu con trai chuyển bát mì bò đến trước mặt cha, thương yêu chăm sóc: “Cha, có mì rồi, cha ăn đi thôi, cha cẩn thận kẻo nóng đấy ạ!”. Rồi cậu ta tự bưng bát mì nước về phía mình. Người cha không vội ăn ngay, ông cầm đũa dò dẫm đưa qua đưa lại trong bát. Mãi lâu sau, ông mới gắp trúng một miếng thịt, vội vàng bỏ miếng thịt vào bát của người con. “Ăn đi con, con ăn nhiều thêm một chút, ăn no rồi học hành chăm chỉ, sắp thi tốt nghiệp rồi, nếu mà thi đỗ đại học, sau này làm người có ích cho xã hội”. Người cha nói với giọng hiền từ, đôi mắt tuy mờ đục vô hồn, nhưng trên khuôn mặt sạm nắng, nhăn nheo lại sáng lên nụ cười ấm áp và mãn nguyện. Điều khiến cho tôi ngạc nhiên là người con trai không hề cản trở việc cha gắp thịt cho mình, anh điềm nhiên nhận miếng thịt, rồi anh lặng lẽ gắp miếng thịt đó trả về bát mì của cha.
Cứ lặp đi lặp lại như vậy, dường như thịt trong bát của người cha cứ gắp lại đầy, gắp mãi không hết. “Cái quán này thật tử tế quá, một bát mì mà biết bao nhiêu là thịt”. Ông lão cảm động nói. Đứng bên cạnh họ, tôi chợt thấy tim mình thắt lại, trong bát chỉ có vài mẩu thịt tội nghiệp, quắt queo bằng móng tay, lại mỏng chẳng khác gì xác ve. Người con trai nghe vậy vội vàng tiếp lời cha: “Cha à, cha ăn mau ăn đi, bát của con đầy ắp không biết để vào đâu rồi đây này”. “Ừ, ừ, con ăn nhanh lên, ăn mì bò là bổ dưỡng lắm đấy con ạ”.
Hành động và lời nói của hai cha con đã làm chúng tôi rất xúc động. Chẳng biết từ khi nào, bà chủ cũng đã ra đứng cạnh tôi, lặng lẽ nhìn hai thực khách đặc biệt. Vừa lúc đó, cậu Trương đầu bếp bê lên một đĩa thịt bò thơm phức, bà chủ đưa mắt ra hiệu bảo cậu đặt lên bàn của hai cha con nọ. Cậu con trai ngẩng đầu tròn mắt nhìn một lúc, bàn này chỉ có mỗi hai cha con cậu ngồi, cậu ta vội vàng hỏi lại: “Anh để nhầm bàn rồi thì phải?, chúng tôi không gọi thêm thịt bò.” Bà chủ dịu dàng bước lại chỗ họ: “Không nhầm đâu, hôm nay chúng tôi kỉ niệm ngày mở quán, đĩa thịt này là quà biếu khách hàng”. Cậu con trai không hỏi gì thêm. Cậu lại gắp thêm vài miếng thịt vào bát người cha, sau đó, bỏ phần còn thừa vào trong một cái túi nhựa.
Chúng tôi âm thầm quan sát hai cha con ăn xong, tính tiền, rồi dõi mắt tiễn họ ra khỏi quán. Mãi khi cậu Trương đi thu dọn bát đĩa, chúng tôi bỗng nghe cậu kêu lên khe khẽ. Hoá ra, bát của cậu con trai đè lên mấy tờ tiền giấy xếp gọn, vừa đúng giá tiền của một đĩa thịt bò được viết trên bảng giá của cửa hàng./.
http://www.danluan.org/tin-tuc/20140830/bat-mi-cua-long-tu-trong

Thứ Sáu, 29 tháng 8, 2014

HAI NGÀY ĐỐI MẶT VỚI CÔNG AN




PHẠM ĐÌNH TRỌNG

NGÀY THỨ NHẤT

Chợ nhà đất đìu hiu nên khu căn hộ cao tầng nơi tôi ở còn dải đất rộng bỏ hoang. Người dân ở trong những cái hộp bê tông chồng lên nhau cao chót vót, ít khi được đặt chân xuống mặt đất liền xin mượn mảnh đất của cỏ dại hoang vu, chia nhau mỗi nhà một vạt đất con con trồng rau, vừa có thêm rau sạch cho bữa ăn, vừa có dịp tiếp xúc với đất cát, cỏ cây, vừa có dịp vận động chân tay, cân bằng lại trạng thái hoạt động của cơ thể.
Quần lửng, áo may ô, đầu đội mũ vải rộng vành, sáng thứ bảy cuối tháng tám thất thường mưa nắng, mùa mưa và mùa khô còn đang dùng dằng tranh chấp này tôi vừa xuống mảnh vườn nhỏ của tôi cuối bãi đất, xa đường nhất, đang lúi húi cắm mấy ngọn rau lang thì người đàn ông ngoài ba mươi tuổi áo sơ mi dài tay bỏ trong quần phẳng phiu, nghiêm chỉnh, đến đầu luống đất tôi đang làm hỏi tôi những câu vu vơ. Nhìn khuôn mặt lạ, tôi hỏi: Anh không phải người trong khu nhà này? Đáp: Vâng. Cháu đi qua thấy vườn rau xanh vào xem. Tôi hỏi ngay: Anh là công an phải không? Vâng. Cháu là công an.
Nhắc đến công an tôi nhớ ngay đến mới ba tháng trước, trong buổi sáng tháng năm rất đẹp, những tia nắng rực rỡ hình rẻ quạt, xuyên qua vòm lá lao xao, lọc trong sương sớm bảng lảng, rải những vạt sáng lung linh xuống thảm cỏ, xuống lối đi trong vườn cây cổ thụ lớn và đẹp ở trung tâm Sài Gòn. Chân thong thả bước, mắt đắm nhìn thiên nhiên, tôi đang thả hồn trong buổi sớm trong lành và bình yên đó thì hai cánh tay như hai gọng thép từ phía sau thọc vào hai nách tôi và bàn tay nung núc chắc nịch bịt chặt miệng tôi, lôi tôi từ cuối vườn cây đẹp ra đường Lê Duẩn trước dinh Độc Lập, tống tôi vào ô tô, chạy ra Cần Giờ. Trong ô tô, hai thanh niên trẻ khỏe kẹp chặt hai bên sườn tôi. Tay họ thọc vào túi quần tôi lấy điện thoại và máy ảnh của tôi. Miệng họ quát tháo thóa mạ và đe dọa tôi. Bằng lời nói họ tự nhận là công an, cấm tôi ra khỏi nhà tham gia biểu tình chống Tàu cộng xâm lược. Nhưng ngôn ngữ họ dùng là thứ ngôn ngữ anh chị, mạt sát, dằn mặt, khủng bố và hành xử của họ là của xã hội đen. Sự việc này tôi đã viết trong bài Đẹp Lòng Kẻ Xâm Lược, Nỗi Đau Của Nhân Dân, Của Lịch Sử Việt Nam đã đăng trên nhiều trang mạng lề Dân.
Nhớ đến những công an hành xử phi pháp, vô lối với tôi như vậy, tôi bừng bừng phẫn nộ, căng giọng nói: Người dân đóng thuế nuôi công an để công an bảo vệ pháp luật, bảo vệ cuộc sống bình yên, bảo đảm quyền con người, quyền công dân của người dân. Nhưng công an lại chỉ biết có đảng. Công an nhân dân chỉ biết còn đảng còn mình. Đảng chỉ có ba triệu người, chỉ nhất thời. Nhân dân là chín mươi triệu người làm nên dân tộc Việt Nam, làm nên lịch sử Việt Nam, làm nên sự vĩnh hằng Việt Nam. Tự đặt mình là công cụ của đảng phái, công an đã coi người dân trung thực nói lên sự thật khác biệt với tiếng nói của đảng đều là thế lực thù địch và thẳng tay trấn áp, ngang nhiên tước đoạt quyền con người, quyền công dân của người dân.
Không hiểu sao viên công an trẻ lại mang gia đình ra kể: Gia đình cháu là gia đình cách mạng. Bố cháu tham gia cách mạng từ năm mười bốn tuổi, đã có đóng góp . . . Tôi ngắt lời: Tôi không cách mạng à? Gia đình tôi không cách mạng à? Cả tuổi trẻ của tôi đã chiến đấu cho sự sống còn của nhà nước này, không là đóng góp à? Máu của người dân đã dựng lên nhà nước này nhưng có chính quyền, có nhà nước trong tay, đảng cộng sản đã phản bội lại những dòng máu ơn nghĩa đó, đã tước đoạt những giá trị làm người của người dân. Cả những quyền con người, quyền công dân bình thường, người dân cũng không có. Một đảng chính trị chỉ có thể tồn tại bởi hai lẽ. Một là có lí tưởng đúng. Hai là mang lại những điều tốt đẹp cho cuộc sống. Chủ nghĩa Mác Lê nin, lí tưởng Xã hội chủ nghĩa của đảng cộng sản đã sụp đổ, đã bị thực tế chứng minh là sai trái, đã bị lịch sử loại bỏ. Đảng cộng sản Việt Nam đã đưa nhân dân Việt Nam đến hết sai lầm này đến sai lầm khác như sai lầm đẫm máu trong cải cách ruộng đất. Bây giờ đảng cộng sản Việt Nam đang kìm hãm, cản trở sự phát triển đất nước, làm cho đất nước càng ngày càng tụt lại phía sau trong sự phát triển của thế giới. Không có được hai điều cần có để tồn tại, đảng cộng sản chỉ còn tồn tại bằng bạo lực của công an các anh, bạo lực chuyên chính vô sản.
Chợt nhận ra vì sao công an theo chân tôi ra tận mảnh vườn này, tôi nói: Tôi biết từ nay đến ngày phiên tòa xử chị Bùi Thị Minh Hằng, các anh sẽ theo sát tôi từng bước. Viên công an hỏi: Chú thấy bà Hằng là người thế nào? Đó là người phụ nữ Việt Nam đẹp, con cháu của bà Trưng bà Triệu. Chú có biết năm chín mốt (1991) bà ấy quan hệ bất chính. Năm chín bảy (1997) bà ấy chiếm đoạt tài sản của người khác không? Quan hệ tình cảm là chuyện riêng tư. Chiếm đoạt tài sản của người khác là tội hình sự phải do tòa án xét xử và định tội. Tôi không thấy có phiên tòa nào xử chị Hằng tội chiếm đoạt tài sản. Chỉ có chuyện chị Hằng kiện đòi lại tài sản mà thôi. Không có phiên tòa định tội chị Hằng chiếm đoạt tài sản mà nói như vậy là vu khống.
Viên công an lại khoe rằng vẫn đọc facebook của tôi và bảo: Hôm nào mời chú đi uống cà phê với cháu. Cảm ơn anh, tôi bận lắm không có thời gian ngồi uống cà phê với anh. Tôi tỏ ra không muốn tiếp tục câu chuyện bằng cách không trả lời những câu hỏi chỉ để có chuyện thì người thứ hai cũng mặc đồ dân sự và trẻ hơn người thứ nhất, đến. Người thứ nhất nói năng nhẹ nhàng, từ tốn bao nhiêu thì người thứ hai hùng hổ bấy nhiêu. Vừa đến, anh ta nói ngay: Tôi nói cho chú biết. Chú không được đi đâu ra khỏi nhà. Tôi nhìn anh ta: Với tư cách gì mà anh nói với tôi như vậy? Buông ra câu: Tư cách người dân rồi anh ta bước theo người thứ nhất rời khỏi mảnh vườn.
Đi qua mảnh sân trở về nhà, tôi thấy hai người vừa ra vườn rau gặp tôi đang cùng người thứ ba túm tụm cạnh chốt thường trực của nhân viên bảo vệ tòa nhà. người đứng, người ngồi trên yên xe máy.
NGÀY THỨ HAI
Chỉ gặp hai ông công an một lúc nhưng bóng công an chỉ biết còn đảng còn mình, không biết đến pháp luật đã phủ bóng u ám, nặng nề trùm xuống cả ngày thứ bảy cuối tuần của tôi. Ngày chủ nhật mấy ông bạn tuổi trẻ đã qua, cái tàn tạ già nua đang tới với chúng tôi thường hẹn nhau đi ăn sáng để điểm mặt nhau, dông dài chuyện gần chuyện xa. Tưởng sẽ có buổi sáng chủ nhật thong thả, êm đềm, vui vẻ xóa đi ngày thứ bảy u ám. Nhưng ngồi trên xe máy, tôi vừa đi cách nhà hơn trăm mét thì bốn, năm chiếc xe máy ập đến chặn đầu xe tôi cùng tiếng quát: Đi đâu! Quay về!
Biết rằng lại gặp những hung thần không cần biết đến pháp luật, tôi lùi xe, vì phía trước đã bị chặn, để quay về thì đụng vào chiếc ô tô du lịch đã khóa lối về của tôi. Một bàn tay nhanh như chớp rút chìa khóa xe máy của tôi. Những bàn tay thành thạo nắn túi áo, túi quần tôi lấy điện thoại và máy ảnh của tôi. Những nắm tay cứng như gọng kìm lôi tôi rời khỏi xe máy, tống tôi vào ghế sau chiếc ô tô du lịch. Đến trụ sở công an xã Phước Kiển, huyện Nhà Bè, tôi bị dẫn vào một phòng nhỏ với bốn chiếc tủ sắt đựng hồ sơ chiếm mất nửa diện tích phòng, với ba chiếc ghế bụi bặm.
Ở đây tôi gặp lại những gương mặt đã từng tiếp xúc với tôi. Ông Sang đã làm việc với tôi về những bài viết của tôi. Ông Tâm, người chỉ huy nhóm công an bắt tôi ở vườn cây trước dinh Độc Lập rồi nhét tôi vào ô tô chạy ra Cần Giờ ba tháng trước. Và viên công an trẻ ngồi kè bên tôi trên chiếc ô tô đó. Tên Sang, tên Tâm là họ tự giới thiệu với tôi nhưng tôi không tin rằng đó là tên thật của họ. Có đến sáu, bảy gương mặt lần đầu tôi gặp, trong đó có ba người trẻ, cơ bấp chắc nịch, vẻ mặt lầm lì.
Ông Tâm chỉ thoáng vào phòng hỏi tôi một câu rồi mất hút luôn. Những người khác lần lượt vào phòng mạt sát, răn đe tôi rồi vô lối đưa ra cái lệnh phi pháp: Cấm tôi không được đi đâu. Tôi nói với họ rằng người dân chỉ có thể bị bắt khi phạm pháp quả tang hoặc là bị can trong vụ án đã có lệnh truy tố và lệnh bắt giam. Vô cớ tước đoạt quyền tự do của tôi là phi pháp và họ đang vi phạm pháp luật nghiêm trọng. Họ liền lớn tiếng át lời tôi và đe đánh tôi. Một ông còn trẻ mắng tôi già rồi còn sống được bao lâu nữa, không biết thân ở nhà nghỉ ngơi mà cứ xông xáo cho khổ. Tôi nói với ông ta rằng con người không phải chỉ biết sống cho bản thân mình mà còn có trách nhiệm với xã hội, với đất nước, quốc gia hưng vong, thất phu hữu trách . . . Tôi vừa nhắc đến câu thành ngữ Hán Việt rất hay và rất quen thuộc đó, ông công an trẻ liền cắt lời tôi: Thơ của chú là thơ con cóc, lủng củng những hữu trách với vô trách!
Người duy nhất chuyện trò bình thường với tôi là ông Thành, phó ban an ninh ấp Ba, xã Phước Kiển, địa bàn có khu căn hộ tôi ở. Ông nói quê ông ở Long An. Từ năm 1955, bố ông ra Sài Gòn làm thợ. Mảnh đất Phước Kiển là quê ngoại của ông. Ông đã có hơn mười năm sống trong quân ngũ. Năm 1980, đang có cuộc chiến tranh ở biên giới phía Bắc, đơn vị ông được điều ra Bắc. Nhưng ra đến Nam Hà lại được lệnh quay về. Vợ ông là em ruột nhà thơ Từ Kế Tường. Nhà thơ họ Từ thứ ba và vợ ông thứ Năm.
Đầu giờ làm việc buổi chiều ông Thành trở lại gặp tôi. Thấy trên chiếc bàn con cạnh chỗ tôi ngồi suất cơm hộp và chai nước La Vie còn nguyên, ông Thành giục tôi ăn cơm kẻo đói, mệt. Tôi bảo rằng tôi không ăn để phản đối họ bắt tôi phi pháp. Họ bắt giữ tôi một ngày, tôi không ăn cơm một ngày. Họ bắt giữ tôi cả tháng, tôi sẽ tuyệt thực cả tháng. Ông Thành nói: Các anh đó vừa nói với tôi rằng nếu anh hứa không đi đâu ra khỏi nhà, các anh sẽ đưa tôi về nhà ngay. Tôi bảo: Quyền đi lại cũng như quyền được sống, quyền cư trú là quyền đương nhiên, cơ bản của con người. Quyền đó đã được ghi rõ trong Hiến pháp: Công dân có quyền tự do cư trú, tự do đi lại trên lãnh thổ Việt Nam. Tôi không thể từ bỏ quyền con người đương nhiên đó được. Đi dự phiên tòa công khai cũng là quyền hợp pháp của tôi. Tuy nhiên với sự phong tỏa dày đặc, sự ngăn cản quyết liệt một cách phi pháp của công an đối với tôi, tôi có muốn đi Cao Lãnh dự phiên tòa công khai xử người phụ nữ Việt Nam anh hùng Bùi Thị Minh Hằng, tôi cũng không thể đi được. Vì thế tôi chỉ có thể xác định rằng tôi sẽ không đi Cao Lãnh dự phiên tòa đó. Còn tôi không thể hứa không đi đâu ra khỏi nhà. Tôi không thể tự tước bỏ quyền con người chính đáng của tôi.
Ông Thành bắt tay tôi rồi lui ra. Lúc đó là 13 giờ 40. Từ đó không ai đến sừng sộ, răn đe tôi nữa. 15 giờ 35 tôi được dẫn ra ô tô. Chiếc ô chạy ngược lại hướng chạy ban sáng. Người nói giọng Thanh Hóa ngồi kè cạnh tôi lớn tiếng: Ông già rồi, sống vài năm nữa rồi chết. Nhưng việc ông làm để lụy cho dòng họ, để lụy cho con cháu. Con cháu khổ vì ông, ông biết không? Tôi bảo: Mọi việc tôi làm đều đúng pháp luật, không có gì sai. Chỉ có các anh làm sai. Giọng Thanh Hóa quát cùng cánh tay rắn chắc ấn vào sườn tôi: Ông im đi. Ông nói nữa tôi đánh. Ông muốn thay đổi chế độ này à? Một ngàn năm mới có cuộc sống này. Chế độ này sẽ còn mãi cho con cháu mai sau!
Chiếc ô tô dừng lại trước khối nhà tôi ở. Họ đưa trả lại tôi điện thoại, máy ảnh. Tôi hỏi chiếc xe máy của tôi, họ bảo đã đưa xuống hầm để xe. Kiểm tra những thứ họ thu giữ của tôi thì máy ảnh bật lên, màn hình đen thui, máy ảnh không còn sử dụng được nữa. Bánh sau xe máy hết kiệt hơi. Sáng tôi đi, xe còn căng hơi và tôi mới đi được hơn trăm mét thì bị bắt. Những công an chỉ biết còn đảng còn mình không phải chỉ xúc phạm thân xác và danh dự tôi, một nhà văn khắc khoải cùng nỗi đau với dân với nước mà họ còn hủy hoại cả những vật dụng thiết thân của tôi!
Tối thứ ba, 26.8.2014, phiên tòa hốt hoảng hãm hại những khí phách Việt Nam làm nên thời đại mới Bùi Thị Minh Hằng, Nguyễn Thị Thúy Quỳnh, Nguyễn Văn Minh đã khép lại nhưng trước ngôi nhà tôi ở vẫn có đến năm công an chốt chặn./.

Tinh thần Bùi Thị Minh Hằng - Kỳ 1: Đào thoát



 Nguyễn Tường Thụy
30 .8. 2014
Phiên sơ thẩm xử Bùi Thị Minh Hằng, Nguyễn Văn Minh, Nguyễn Thị Thúy Quỳnh (từ giờ xin viết tắt là BTMH, NVM và NTTQ) đã kết thúc với bản án rất nặng. Đây là vụ án được quan tâm đặc biệt. Sự quan tâm đó đến cả từ hai phía: phía thực hiện kịch bản mang ba người bỏ tù cho bằng được và phía bảo vệ họ

Chưa bao giờ, một vụ án được nhiều người quan tâm đến thế. Ước tính khoảng 200 người gồm bạn hữu, dân oan từ khắp 3 miền đã đổ về Cao Lãnh. Họ đi bằng đủ các phương tiện, bằng đủ mọi cách để đến với BTMH, NVM và NTTQ bằng được, bất chấp hiểm nguy, vất vả. Về phía nhà cầm quyền, họ đã huy động một lực lượng cảnh sát, mật vụ khổng lồ với phương tiện đầy đủ để ngăn chặn, bố ráp, bắt bớ sao cho không một người nào ủng hộ Bùi Thị Minh Hằng bén mảng được đến khu vực tòa án. Một số người còn bị đánh đập dã man.

Xin mở đầu ghi chép này bằng câu chuyện của tôi.


Kỳ 1: Đào thoát

Sau 9 ngày công an tỉnh Đồng Tháp bắt BTMH, NVM và NTTQ, không thấy thả ra, tôi đã xác định bằng giá nào cũng phải có mặt tại Đồng Tháp để tham gia phiên tòa. Tôi đã nói với nhiều bạn bè ở Hà Nội, Sài Gòn về ý định này. Càng gần đến ngày xử, tôi càng nhận được những thông tin có thêm nhiều người ở Hà Nội sẽ đi Cao Lãnh với cùng mục đích. Thoạt đầu, tôi nghĩ chỉ một nhóm 5 người vào được Cao Lãnh là tốt lắm rồi. Ấy thế mà con số cuối cùng đã lên tới 20. Tất cả những người đến được Cao Lãnh đều không thể ra khỏi nhà một cách công khai. Có người phải ẩn náu tạm đâu đó mấy hôm, chờ ngày ra sân bay. Có người phải tìm mọi cách thoát khỏi nhà bằng con đường bí mật, mạo hiểm.

Nhà của mình, muốn đi làm việc chính đáng mà không thể ra một cách công khai. Kẻ chính phải trốn, phải chui lủi trước sự lùng sục, bố ráp của bọn tà.  Không biết ngoài đất nước này, còn nơi đâu như thế nữa không. Tuy nhiên, chúng tôi trốn không phải vì sợ bị bắt mà mối lo duy nhất là không đến được với những người bạn của mình bị đưa ra xét xử một cách vô luật.

Đang háo hức chờ ngày đi Cao Lãnh thì ngày 12/8 tôi đột nhiên bị bệnh, đã tưởng phải bỏ cuộc. Rất may bệnh của tôi, nhờ được sơ cứu và cấp cứu kịp thời nên tôi chỉ phải nằm viện 1 tuần. Còn tôi, sau khi qua giai đoạn cấp cứu, ngày nào tôi cũng gạ gẫm bác sĩ xin ra viện. Có lần đến nhà vệ sinh, gặp bác sĩ, tôi cố đi ra vẻ hùng dũng như người khỏe mạnh bình thường thì suýt bị ngã, may mà thằng con đi theo trông chừng đỡ kịp. Rất nhiều bạn bè khuyên tôi mới bệnh dậy cần phải ở nhà dưỡng bệnh, đề phòng bệnh tái phát. Nhưng chẳng có thể ai khuyên được tôi. Tôi bảo, nếu không đi, ở nhà có khi còn bệnh thêm. Biết khuyên tôi không được, bạn bè tôi góp tiền lo cho vợ tôi cùng đi để chăm sóc tôi. Tôi cảm động lắm nhưng ai lại làm thế. Vợ tôi biết tính chồng, không dám khuyên ngăn gì. Cô ấy hiểu, khuyên gì chứ khuyên đừng đến với Bùi Thị Minh Hằng thì thế nào cũng dẫn đến cãi nhau.

Kế hoạch của tôi là ngày 24/8 sẽ bay vào Sài Gòn, nghỉ lại đó rồi ngày 25 sẽ đi Cao Lãnh để 26 đến tòa án.

Sáng ngày 23 tình hình còn yên tĩnh. Nhưng khi đang ăn cơm trưa, một cháu gõ cửa vào báo có 7,8 người đang canh tôi. Việc tôi bị canh mỗi khi có sự kiện, điều đó chẳng có gì lạ. Thường là họ canh cứ canh, còn tôi đi cứ đi. Họ có thể đi theo, có thể theo dõi xem tôi đi lúc nào, bằng phương tiện gì. Chưa bao giờ tôi bị chặn, ép xe đuổi về hoặc bị "mời" đi uống nước. Tôi xác định sáng 24 sẽ vẫn ra sân bay như bình thường.

Nhưng đến chiều, vợ tôi phát hiện ra có cả xe cảnh sát cũng đỗ cùng với đám người canh cửa. Mỗi khi nhà tôi có ai mở cửa ra ngoài, tất cả đám đều nhốn nháo bật dậy, đứa thì leo lên xe máy sẵn sàng, đứa thì chạy về phía ô tô đang đỗ.

Từ sự xuất hiện của ô tô cảnh sát, tôi hiểu, chắc chắn lần này, tôi không thể ngang nhiên đi trước mặt họ như những lần trước. Họ sẽ cưỡng bức tôi lên xe mang về đồn câu lưu cho đến khi tôi muốn đi Đồng Tháp cũng không kịp nữa thì mới thả ra. Việc bắt bớ với tôi đã thành quen. Nhưng lần này bị bắt, tôi sẽ không thể tham gia vào một sự kiện lớn như thế này.

Thời gian nặng nề trôi. Đến tối, tôi vẫn chưa biết nên như thế nào. Vợ tôi hỏi:

- Bây giờ làm sao hở anh? Sáng mai thì không được rồi.

Tất nhiên đến nước này thì phải tính đến chuyện "dạt vòm". Nhưng ra khỏi nhà bằng cách nào bây giờ?

Tôi tính đủ mọi phương án: Cải trang ư? Lúc này, bất cứ người nào ra khỏi nhà, họ cũng đều phải xác định bằng được người đó là ai. Phương án này nhanh chóng cho qua.

Phía trước nhà tôi là đường quốc lộ, phía sau là một cánh đồng, đi qua cánh đồng này khoảng 300 mét thì tới con đường làng. Nhưng đây là cánh đồng hoang, cây dại mọc um tùm, không có bờ, cũng chẳng có lối mòn, nơi chỗ cao chỗ thấp mấp mô, chỗ đất cứng, có chỗ lún sụt, trời lại tối om, rắn rết chẳng biết thế nào. Phía sau nhà tôi là một hàng rào lưới B40 sát một con mương nhỏ, nhưng người vừa ở bệnh viện ra như tôi sao đủ sức vượt qua. Đến kẻ trộm cũng chẳng dám đột nhập vào nhà tôi theo hướng ấy. Phương án này cũng được bỏ qua.

Chán nản, tôi bảo vợ:

- Hay là kiếm cho anh cái quan tài, anh chui vào đấy rồi gọi mấy đứa con về khiêng đi, giả như đến gửi ở nhà tang lễ Phùng Hưng. Anh vừa đột quỵ, giờ chết ai chẳng tin.

Vợ tôi bảo:

-Quan tài chúng cũng khám, nó tha gì.

Tôi lên sân thượng, nhìn về phía đám đang canh tôi. Nào mật vụ, nào xe máy, nào ô tô lúc nào cũng sẵn sàng. Đầu óc tôi căng lên. Chợt phát hiện ra cái thang đám thợ xây hồi làm nhà xong rồi vứt luôn ở đấy, tôi phác nhanh một kế hoạch. Tôi bảo vợ:

- Gọi thằng Phan (cháu vợ tôi) rủ thêm một thằng bạn nó về đây. Bảo nó đi xe nào có cốp to ấy.

Vợ tôi không hiểu tôi định làm gì nhưng cũng không dám hỏi lại, liền rút điện thoại ra bấm số. Tôi cũng mở máy tính, nhắn tin cho thằng Khải dặn đón tôi ở đầu đường Hoàng Quốc Việt.

30 phút sau thì tụi thằng Phan có mặt.

Tôi chia đồ đạc của tôi làm ba phần. Tư trang nhẹ nhưng cồng kềnh, chia làm 2, còn 1 phần là laptop, ipas.

Cứ một phần tư trang nhét vào 1 cái cốp xe. Hai cốp xe nhét 2 nửa tư trang. Một thằng nhét laptop, một thằng nhét ipas vào bụng. Tôi dặn:

- Chúng mày đi ngược hướng rồi tìm đường khác vòng lại đầu kia. Đi song song và thong thả thôi, vừa đi vừa nói chuyện, coi như dạo chơi. Khi nào chắc chắn không có đứa nào theo thì đến chỗ ấy đợi tao. Đợi lâu đấy.

 Xong nhét cho mỗi đứa mẩu giấy, có ghi số sim rác của tôi:

- Không được liên lạc với bất cứ ai khác ngoài tao, nghe chưa.

30 phút sau, chúng nó nhắn tin đã đến vi trí. Tôi nhắn lại:

- Dồn đồ đạc vào cho thằng Phan giữ, còn thằng kia đi chỗ khác, xa ra, đợi.

Tôi tạm biệt vợ. Lúc ấy là 9 giờ tối ngày 23/8.

Tôi người không, cầm theo cái thang bắt đầu di chuyển trên các trần nhà hàng xóm. Nhà nào liền nhau thì bước nhẹ nhàng, nhà nào cách hơi xa, tôi dùng thang bắc cầu. Có nhà cao thấp không bằng nhau thì dùng thang tụt dần xuống hoặc leo lên. Nhà nào cách nhau xa quá thì thả thang tụt xuống đất rồi lại bắc thang trèo tiếp. Có nhà chỗ thấp nhất cao hơn cái thang, tôi phải bám tay vào mép trần rồi dùng chân khèo lên.

Bỗng có tiếng chó sủa inh ỏi. Tim tôi đập thình thịch. Họ mà ra túm được tôi với cái thang trong tay, nghĩ là trộm thì tôi ăn no đòn, hả hê rồi thì giao cho công an. Nhưng lại nghĩ, khi họ nhận ra tôi sẽ chẳng ai tin rằng người như tôi lại đi ăn trộm, nhưng đem giao cho công an vẫn là cái chắc vì họ cho rằng tôi đang hoạt động khủng bố theo lệnh từ nước ngoài. Đám đang canh tôi tha hồ nhàn và chỉ đám ấy mới biết tôi chẳng phải đi ăn trộm hay khủng bố.

Tôi bình tĩnh cầm hòn đá ném ngược hướng tôi di chuyển. Tiếng chó sủa im bặt. Chắc cu cẩu chạy đến hít hít, ngửi ngửi xem có phải là khúc xương không.

Đến đoạn khuất tầm mắt tụi canh tôi rồi, tôi nới vứt thang lại, lợi dụng bóng tối của các tán cây, bờ tường mò đến điểm hẹn. Tôi ngồi phắt lên sau xe, bảo thằng Phan:

- Chạy lẹ, nhưng phải đảm bảo an toàn. Tao mà gãy chân, hỏng việc thì tao bỏ luôn cô mày.

- Đi đâu chú

- Cứ đi, không phải hỏi. Tao bảo rẽ là rẽ.

Tôi lấy điện thoại của thằng Phan gọi cho thằng bạn nó:

- Quay về nhà chơi với cô. Đợi thằng Phan, 1 tiếng rưỡi nữa nó sẽ về.

Tôi nhắm hướng, chỉ cho nó đi theo đường mà tôi chưa đi bao giờ. Tôi không dám đi đường quen vì vẫn sợ chúng nó đuổi theo. Cuối cùng thì cũng đến đầu Hoàng Quốc Việt. Thằng Khải đã đón sẵn tôi ở đấy.

Tôi  giúi vào tay thằng Phan tờ 100 k bảo:

- Thôi mày về đi, giờ thì đi thong thả thôi nhé.

Nói xong tôi nhảy phốc sang xe thằng Khải.

Thằng Khải không đưa tôi về nhà mà ngoặt vào một ngõ nhỏ, rồi vào một ngách, lại một tiểu ngách... Cứ thế, lúc rẽ phải, lúc rẽ trái. Những con hẻm hẹp, tưởng xe này đi thì xe kia phải chờ. Ngoằn nghèo hồi lâu, nó dừng trước một ngôi nhà. Nó mở cửa, bật điện lên. Tôi theo nó vào nhà, thấy toát lên mùi hôi hôi, ngai ngái của căn nhà lâu không có người ở.

Nó bảo:

- Nhà cháu bị theo dõi rồi, chú không ở đó được. Đây cũng là nhà của cháu nhưng cháu chỉ để đấy, thỉnh thoảng mới cho người ở nhờ.

Nó chỉ cho tôi nơi tắm rửa, vệ sinh rồi chỉ vào cái nệm đặt ở góc nền nhà:

- Chú nằm đấy nhé. Thôi cháu về đây.

Vừa lúc, thằng Tú chui từ nhà vệ sinh ra. Chẳng hiểu thằng Khải tha nó nhét vào đây từ khi nào. Trông thấy tôi, nó cười rinh rích.

Thằng Khải về rồi, tôi mới cắm 3G vào laptop đọc tin, thấy quân ta bị canh giữ khắp nơi, mỗi đứa bị một kiểu.

Lúc này, tôi đã thấm mệt nhưng khi đặt mình xuống lại không sao ngủ được. Tôi đang tính cách ngày mai ra sân bay như thế nào, có bị đuổi theo lôi lại không. Vẩn vơ mãi lại nghĩ thằng Khải mà chơi xỏ tôi, mai nó không đến thì tôi cũng chịu vì chẳng biết ra bằng lối nào.
/.
https://www.rfavietnam.com/node/2177

Nhớ về một con sông đang gần cạn.


Bùi Thanh Hiếu (Người buôn gió)


Bọn trẻ chúng tôi ngày ấy đi bơi ở bể Tăng Bạt Hổ. Phải một tuần mới có dịp đi một lần vì tiền không có. Chúng tôi cuốc bộ từ nhà đến Tăng Bạt Hổ. Đoạn đường khá dài so với bây giờ, nhưng hồi ấy đôi chân của chúng tôi không biết mệt mỏi là gì. Chúng tôi đi bộ qua cầu Long Biên sang bãi giữa sông Hồng chơi, tìm những mảnh vỡ của bom bi, về đập lấy bi chơi. Những mảnh gang là vỏ quả bom, bên trong chứa những viên bi sắt nhỏ, có lúc còn nhặt được cả vỏ đạn 12 ly 7 nữa.

Chơi chán bên đó, lấy mía tre ăn. Mía tre như loại cỏ to, ăn ngòn ngọt, cọng nó chỉ bằng chiếc đũa. Mọc dại đầy mép bãi sông. Xong leo lên cầu sang bên Gia Lâm đi vòng đường cầu phao về. Chả biết mệt là gì.

Đi bộ từ nhà đến bể bơi Tăng Bạt Hổ chả thấm gì, trời nắng chang chang, đi toàn chân đất, mặc quần đùi, tiền dắt ở cạp quần. Cẩn thận hơn thì ở cái chỗ chun quần rạch một cái khe, luồn tiền vào đó. Tiền chỉ đủ mua được một vé vào bơi một tăng.  Cái bể bơi đó tinh theo tăng, mỗi tăng một tiếng. Hết một tiếng là bảo vệ tuýt còi lùa lũ trẻ lên như vịt. Sau đó mới đến lượt mới xuống. Bảo vệ canh đông, lên bờ rồi là vào khu đi ra, khó mà xoay sở vào lại.

Hôm nào không có tiền, bọn bạn rủ đi, tôi cũng vẫn đi. Đến nơi chạy quanh bức tường rình bảo vệ sơ hở để trèo qua nhảy vào bể bơi. Từ bờ tường đến bể bơi là một khoảng trống đường tập chạy. Trèo qua tường không bị phát hiện đã khó, băng được qua khoảng trống ấy vào đến bể bơi càng khó hơn.

Tôi học lặn ở bể bơi, còn chả học bơi được tí nào ở đấy. Người cứ lúc nhúc. Sau không có tiền, mà lại xa. Tôi lên hồ Than ở bãi Nghĩa Dũng.

Hồ Than nằm khoảng đối diện với nhà máy nước Yên Phụ, giờ nó là sân bóng hay ten nít gì đó thì phải. Lúc đó là con đê đất, qua đê là những rặng tre, ngôi nhà như một làng quê. Cái tên hồ Than là do người ta đổ xỉ than xuống mép hồ. Hình như xỉ than lại làm cho nước trong thì phải, nước hồ luôn sạch trong như bể bơi. Hồ Than nằm ngay mép chân đê, ô tô chở xỉ than từ trên đê trút xuống hồ, xỉ than tạo thành một con dốc có chiều dài gần hết hồ. Phía bên kia hồ là nhà dân, chúng tôi chỉ xuống nước từ phía chân đê tức dốc xỉ than ấy.

Vài đứa trẻ đã chết vì xuống dốc trôi tuột trên lớp xỉ than, vì cả quãng dốc chiều ngang mấy chục mét xuống hồ chỗ nông sâu khác nhau. Những đứa không biết vừa lò dò trên dốc xỉ, trôi tuột xuống nơi sâu nhất và chấm dứt đời mình ở tuổi thiếu niên.  Người ta thấy vậy liền cấm chúng tôi tắm ở hồ Than.

 Thế là chúng tôi ra sông Hồng, nơi chẳng ai cấm, chẳng ai bán vé, chẳng ai thèm nhìn chúng tôi làm gì. Bờ sông hoang vu, có lúc bờ bên Hà Nội bị sạt lở thành vách dựng đứng, xà lan cập ven bờ ở chỗ cầu Chương Dương bây giờ. Từ nhà tôi ra sông Hồng là gần nhất, chỉ băng qua con đê một đoạn là đến bờ sông. Mùa thu nước sông xuống thấp lộ ra những doi cát loang lổ, nước sông xanh trong, tôi tạp bơi tha hồ từ doi cát này sang doi cát kia. Dần dần thành biết bơi. Nhưng vì bơi ở sông, tất cả chúng tôi đều quen một kiểu là đầu luôn trên mặt nước để canh chừng bè nứa, xà lan đi qua. Rất nhiều đứa trẻ đã chết vì rúc vào gầm bè nứa hay gầm xà lan. Chỗ chúng tôi chết hai người, đó là Thắng và Chính. Bạn Thắng hay trao đổi truyện với tôi, hai thằng đi hiệu sách, mỗi đứa mua một truyện, về đọc xong thì đổi nhau đọc tiếp cho tiết kiệm tiền. Thắng chết hai ngày sau nhà tìm được xác, còn anh Chính hơn tôi 3  tuổi thì chết phải tuần mới mò được xác. Bạn Thắng thì mất do chui gầm xà lan, anh Chính thì nhảy đúng đống sắt dưới sông. Dạo ấy dưới sông đôi chỗ có sắt, về sau sắt vụn đắt còn có nghề thuyền chài đi mò sắt dưới lòng sông nữa.

Sau này đôi khi tôi ra bể bơi, thấy những người bơi chuyên nghiệp, họ đeo kính, đội mũ bơi. Họ bới sải hay nhái đều ngụp xuống vài nhịp rồi nhô mặt lên thở, rồi lại ngụp xuống bơi vài nhịp. Bọn tôi bơi hầu như tóc không ướt, chỉ ướt tí gáy, nước không  bắn nhiều vì chúng tôi bơi chậm lấy sức bơi dài. Nếu bạn nhìn thấy ai bơi, đầu luôn ngoi trên mặt nước khi bơi nhái, không có giọt nước nào bắn lên mặt nước. Đó chính là kiểu bơi của những đứa trẻ đường phố thời bao cấp, kiểu bơi dài đến cả cây số, lên bờ không chút thở dốc nào. Tìm hiểu tôi mới biết cái kiểu bơi ngụp vài nhịp ấy là đúng sách dậy cho người đi bơi. Có điều nếu ở sông thì kiểu ấy có thể nguy hiểm vì vấp phải cái vật gì đang trôi, nhất là lúc nước chảy mạnh. Hoặc nơi ô nhiễm bơi ngụp nhịp ngoi lên thế cũng bệnh tật.

Mùa thu năm ấy tôi học bơi thành công ở sông Hồng. Đến mùa nước lũ mới bắt đầu, nước chưa dâng lên mặt bờ là lúc bơi thích nhất. Nước sông đỏ hồng không xanh trong như mùa thu, trên mặt nước đôi khi có cả những cây gỗ to trôi từ trên thượng nguồn về. Chắc gỗ hồi đó cũng chả đắt và hiếm nên nó trôi về qua Hà Nội như vậy. Bọn tôi bơi vượt sông, thường chỉ có tôi và thằng An Bính và thằng Hùng là với nhau. Nhà tôi số 22 , nhà An 28 còn nhà Hùng số 36. Nhà hai thằng đã bán đi chỗ khác ở từ lâu, thằng Hùng tù ra tù vào rồi chết bị bệnh tật. Còn An thỉnh thoảng có về qua ngõ, nhưng mươi năm gần lại thì chả gặp nó nữa.

Vượt sông ở tuổi 12 cần phải can đảm và bình tĩnh. Chúng tôi bơi nhái, đầu ngẩng cao, vừa bơi vừa nói chuyện, nước sông khá manh, bờ bên kia nhìn mờ mờ ảo ảo. Chúng tôi cứ lựa chếch dòng nước mà đi. Sợ nhất đang băng qua sông mà gặp ca nô lớn đi qua, sóng đánh tơi bời, nhấn lên nhấn xuống, mặt mũi tối tăm, uống nước sông đến oẹ ra là thường. Lúc ấy thường bơi đứng chịu trận. Nếu không gặp ca nô đi qua, chúng tôi chếch dòng sang đến bờ bên kia cũng mất hơn một tiếng. Cái độ chếch tuỳ thuộc vào hôm nước mạnh hay yếu, nếu nước xiết có khi điểm chếch đến 3 cây số.

Khó nhất là khi đến gần bờ bên kia, thế nào cũng gặp dòng nước xiết chảy cách bờ chục mét, không xiết thì là xoáy. Gặp nước xiết thì dùng hết sức để bơi sải cắt qua, lúc đó sức đã kệt lắm, nhưng nếu không băng qua đoạn nước xiết ấy thì không biết bao giờ vào đến bờ. Có thể bị cuốn đi đến lúc kiệt sức và chết. Nhưng nước xiết chưa hiểm bằng vùng nước xoáy, ở vùng nước xoáy thì có bơi sải mạnh để cắt ra đến mấy cũng chả ăn thua. Một lần tôi rơi vào vùng xoaý, dùng hết sức bơi sải cắt mà khổng  ra được. Mệt quá thả người bơi ngửa nhắm mắt nghỉ mấy phút, mở mắt ra quay người lại, mặt đập vào bờ.

 Bơi ở sông Hồng lên bờ, khắp người phủ lớp phù sa mịn như phấn. Sang đến bờ bên kia tha hồ nằm nghỉ, cảm tưởng như đã đến một vùng đất hoang vu. Mà nó hoang vu thật, ngày ấy các khu ven sông còn đường đất, rặng tre, bụi chuối và la liệt ao, người ta trồng ngô, cắt cỏ, nuôi bò. Ở Lò Đúc còn đầy cò về đậu, lúc đó người ta gọi Lò Đúc là bang cứt cò, còn chỗ bãi sông đoạn Phúc Tân, Chương Dương, Hàm Tử là bang cứt bò. Bên bãi giữa sông có rắn, chuột, ếch, nhái... rắn thì chúng tôi không dám lại gần. Nhưng ếch nhái có lúc vồ được dăm con, trói chúng lại buộc thành dây quanh bụng rồi bơi về. Sang bờ bên này là xin lửa nướng ăn luôn tại chỗ. Sợ mang về nhà bố mẹ biết bơi sống thì no đòn.

Tôi có một con chó ta tên là Lu, nó chạy theo tôi ra sông, gần sông tôi mới phát hiện, nó đi theo lặng lẽ từ lúc nào. Thế là tôi lôi cổ nó xuống sông, nó trụ bốn chân ghì lại không xuống. Tôi lôi không được thả quách nó ra, rồi tôi nhảy xuống sông. Thật kỳ lạ, con Lu lại chạy xuống sát mătj nước tru tréo như gọi tôi vào. Tôi nhìn nó cười như bảo mày yên tâm, tao bơi giỏi.  Nó bồn chồn, cuống quýt dậm chân trên bờ, miệng ăng ẳng, rồi bất ngờ nó nhảy bổ xuống nước một cách quả quyết bơi lại gần tôi liếm mặt như muốn bảo, tôi sẽ ở gần cậu chủ dù thế nào đi nữa. Lần đó tôi lên bờ, nhìn nó mãi, tôi hiểu thế nào là tình bạn giữa người và chó.

 Bố tôi đi tù, mẹ tôi bán con Lu lấy tiền tiếp tế, đợt đó nhà tôi kiệt quệ vì khi khám nhà người ta thu sạch. Mẹ tôi đi bán nước chè rong, cứ xách cái ấm giỏ đi bộ hết phố này sang phố khác. Tôi đi học về mới biết con Lu bị bán, tôi đi tìm nó trên chợ chó Long Biên, ngó từng cái chuồng sắt. Rồi tôi đi quanh những hàng thịt chó bốc mùi thơm phức tìm nó. Tôi thấy cái đầu chó thui trong tủ kính nhe răng đau đớn. Tôi khóc nức nở. Tôi ước đến cháy gan ruột có tiền để tìm thấy con Lu chuộc về.

Nhiều năm sau, trải qua đủ mọi khốc liệt cuộc đời, thăng trầm các kiểu từ nhà tù đến giám đốc . Tôi lái ô tô đi qua cầu Long Biên, bỗng nhiên nước mắt trào ra không ngăn nổi. Lúc ấy tôi đang làm cầm đồ và cá độ bóng đá, vài chục triệu mất đi chả nghĩa gì chỉ là cái tặc lưỡi. Thế nhưng tôi không ngăn nổi những dòng nước mắt của hồi ức. Tôi về còn làm thơ, bài thơ có đoạn

Lu lu ơi.
Hôm nay tao đi xe bốn bánh
Lượn qua cầu Long Biên
Chợ chó bây giờ không họp
Mày về đâu, ngần ấy đoạn trường.

Mãi trong cuộc đời này, tôi chưa lúc nào quên hình ảnh con Lu lo lắng cho tôi, rồi nó quyết định nhảy xuống sông để bơi cạnh tôi, mặc dù trước đó nó rất sợ. Tôi không dám ví người với chó, nhưng trong cuộc đời này nhiều người tưởng là bạn, là người yêu đã bỏ tôi trong lúc tôi gian nan. Vì thế hôm ấy, khi lái xe ô tô, tiền đầy cốp xe, kiếm ghế sau, súng ngắn dắt lưng. Tôi khóc vì thương nhớ một tình bạn thời thơ ấu đã tuột mất.

 Bây giờ con sông xưa đã cạn, chẳng còn những mùa nước lũ dâng đến tận mép chân đê. Nước lớn nhất cũng không ngập nổi bãi giữa. Phía bờ bên Hà Nội cạn trơ đáy, nước sông đen xì. Người ta trồng rau luôn dưới lòng sông. Càng theo năm tháng con sông càng cạn. Cũng như tôi càng lớn lên, càng thấy tình người trong xã hội cạn dần đi cùng với dòng sông thơ ấu.

 Hôm trước ngồi ở trung tâm Viên hoa lệ , trong một quán cà phê sang trọng. Tí Hớn kể những mẩu chuyện đố vui, mấy người bạn đều khen Tí Hớn thông minh. Tôi không hề cười, khi Tí Hớn chạy ra ngoài chơi. Tôi mới nói với các bác.

- Em không thích nó thế, nếu cứ thông mình thế này sẽ trở thành ranh mãnh. Em sẽ cấm nó đọc những chuyện như thế. Nó cần phải đọc sách như Con Bim Trắng Tai Đen, Hành Trình Ngày Thơ Ấu....phải nuôi tình cảm cho nó trước rồi mới đến sự thông minh. Em sợ xã hội này, nếu sự thông minh mà không có tình cảm thì sẽ thành người khó lường, rất dễ thành ranh mà và khôn lỏi.

Những người anh lớn tuổi bỗng trầm ngâm, rồi tất cả gật đầu.

- Đúng là bây giờ, ở nước mình, tình người ngày càng cạn quá. Phải cần có cách giáo dục khác.

Trong đầu tôi,  hiện lại dòng sông cạn đáy, đen nhớp nháp và rác rưởi ngồn ngang. Dòng sông ấy bao giờ mới đỏ lựng phù sa  bám mịn màng trên làn da người vào mùa nước, và trong xanh êm ả vào mùa thu./.

http://nguoibuongio1972.blogspot.com/2014/08/nho-ve-mot-con-song-ang-gan-can.html

Thứ Hai, 25 tháng 8, 2014

Giật mình ông trùm Thái Lan ‘càn quét’ Việt Nam












Nhiều tỷ phú Thái Lan âm thầm từng bước xác lập vị thế trên thị trường Việt Nam. Đến thời điểm lộ diện những ông trùm này cho thấy một thế lực khủng khiếp, tạo ra áp lực cạnh tranh và sự lo lắng cho DN trong nước.
 
Đánh trực diện vào đại gia Việt
 
Ngày 22/8, HSX thông báo cho biết cổ đông ngoại lớn nhất của Vinamilk, F&N Dairy Investments đã mua thêm 15 triệu cổ phiếu Vinamilk (VNM) từ các nhà đầu tư nước ngoài khác.
 
Số tiền mà F&N của tỷ phú Thái Lan - Charoen Sirivadhanabhakd bỏ ra cho thương vụ này ước tính lên tới 1.800 tỷ đồng, giúp cho F&N nâng sở hữu tại Vinamilk lên hơn 110 triệu cổ phiếu, tương đương hơn 11% cổ phần. Tổng số cổ phiếu mà F&N đang nắm giữ tại Vinamilk có giá trị khoảng 12.400 tỷ đồng (590 triệu USD) và chỉ còn đứng sau cổ đông đại diện cho Nhà nước Việt Nam là SCIC.
 
Vài tuần trước, một DN khác của tỷ phú Charoen Sirivadhanabhakd là Berli Jucker (BJC) đã hoàn thành thương vụ mua toàn bộ hệ thống Metro Cash & Carry Việt Nam với số tiền gần 900 triệu USD. Trước đó, năm 2013, BJC đã mua cổ phần Family Mart Nhật Bản trong liên doanh Family Mart tại Việt Nam và đổi tên chuỗi cửa hàng tiện lợi này thành B'mart.
 
Làn sóng các tỷ phú Thái đổ tiền vào mua bán thâu tóm các DN Việt trở nên phổ biến trong vài năm gần đây và đình đám với nhưng thương vụ hàng trăm triệu đô.
 
Cuối năm 2012, giới đầu tư đã chứng kiến tỷ phú Thái Lan Kan Trakulhoon, ông chủ Tập đoàn Siam Cement Group (SCG) mua lại 85% cổ phần Công ty cổ phần Prime Group - nhà sản xuất gạch lát bằng gốm lớn nhất Việt Nam với giá khoảng 240 triệu USD để trở thành công ty gạch lớn nhất thế giới.
 
Không chỉ mua Prime, SCG của tỷ phú Kan Trakulhoon cũng đã đầu tư vào rất nhiều DN Việt như: gần 100% cổ phần xi măng Bửu Long, vài chục phần trăm tại 2 DN nhựa lớn nhất Việt Nam là Tiền Phong và Bình Minh...
 
Một tỷ phú Thái tiếng tăm khác đang "làm mưa làm gió" trên thị trường Việt Nam là Dhanin Chearavanant - ông chủ Tập đoàn Chareon Pokphand Group (C.P Group). Đại gia người Thái này đang chiếm lĩnh thị trường thức ăn chăn nuôi, trang trại và thực phẩm ở Việt Nam thông qua công ty con C.P Việt Nam. DN này hiện là công ty cung cấp thịt gà công nghiệp và thức ăn chăn nuôi lớn nhất Việt Nam.
 
Cuộc tấn công của người Thái
 
Sự xuất hiện liên tục các vụ mua bán sáp nhập (M&A) đình đám của các tỷ phú người Thái gần đây khiến cho giới đầu tư cũng như các DN Việt Nam khá lo lắng. Nhiều người thực sự giật mình về độ giàu có và mạnh mẽ của các ông chủ người Thái.
 
Vụ mua 15 triệu cổ phiếu để tăng tỷ lệ sở hữu tại Vinamilk lên trên 11% của tỷ phú giàu Charoen Sirivadhanabhakd được cho là chưa có ảnh hưởng gì tới DN cũng như lĩnh vực này bởi F&N mới chỉ là cổ đông lớn thứ 2, đứng sau SCIC với trên 45%.
 
Tuy nhiên, nó đánh dấu tham vọng lấn sân vào thị trường sữa và nước ngọt không có gas đầy tiềm năng của Việt Nam.
 
Còn đối với tỷ phú Dhanin Chearavanant giàu nhất Thái Lan hoạt động chính trong lĩnh vực nông nghiệp trong cả chục năm qua. C.P Việt Nam của tỷ phú này hiện đang thống trị mảng thức ăn chăn nuôi và chăn nuôi gà công nghiệp tại Việt Nam với doanh thu hàng tỷ USD mỗi năm.
 
Thị trường thức ăn chăn nuôi Việt Nam được xem rất giàu tiềm năng với mức tăng trưởng hai con số/năm. Tuy nhiên, thế mạnh nông nghiệp của Việt Nam, nhất là lĩnh vực chăn nuôi đang bị phụ thuộc rất nhiều vào nước ngoài, từ thức ăn đầu vào cho tới chế biến và xuất khẩu.
 
Các DN thức ăn chăn nuôi của người Việt có cơ hội phát triển rất hẹp cho dù thị trường này của Việt Nam đang đứng ở tốp đầu về sản lượng trên toàn thế giới. Với tỷ trọng lớn nhất, DN của tỷ phú Dhanin Chearavanant cũng như các DN Trung Quốc khác đang thu hẹp dần thị phần của các DN nội.
 
Vụ M&A Metro Việt Nam của tỷ phú người Thái gốc Hoa Charoen Sirivadhanabhakd đầu tháng 8 vừa qua cũng đã gióng lên hồi chuông cảnh báo về nguy cơ thị trường bán lẻ đầy triển vọng của Việt Nam có thể sẽ bị áp đảo bởi người Thái.
 
Bỏ ra gần 900 triệu USD, tỷ phú người Thái gốc Hoa Charoen có lẽ đã tính tới một thị trường 90 triệu dân với sức mua rất lớn, kỳ vọng vào cơ hội sinh lời từ buôn bán hàng hóa nội địa cũng như xuất khẩu hàng Thái cũng như hàng của các nước khác có nguồn gốc khu vực vào Việt Nam khi mà ASEAN thực hiện tự do lưu thông hàng hóa trong nội khối.
 
Trong vụ mua lượng lớn cổ phần ở 2 DN nhựa hàng đầu Việt Nam là Bình Minh và Tiền Phong hồi giữa năm 2012, The Nawaplastic Industries (Saraburi) Co., Ltd của Thái cũng đã khiến không ít người lo lắng là đại gia ngoại này có thể sẽ mượn hệ thống phân phối của Bình Minh và Tiền Phong để đưa sản phẩm của mình vào Việt Nam.
 
Sự tấn công quyết liệt của các tỷ phú Thái gần đây vào các DN hàng đầu trong nhiều lĩnh vực của Việt Nam bằng những món tiền tỷ USD đã phần nào cho thấy sức mạnh thực sự cũng như tham vọng của họ ở các thị trường của Việt Nam.
 
Trong một nền kinh tế ngày càng mở cửa để hội nhập, việc tuân theo luật chơi chung là cần thiết. Các DN nội phải sẵn sàng đón nhận sự cạnh tranh. Tuy nhiên, trong cuộc cạnh tranh này các DN nội dường như đang yếu thế về rất nhiều mặt, từ công nghệ sản xuất, công nghệ quản lý, tài chính, cho đến cả những ưu đãi.... Sự yếu thế của các DN nội có thể là cơ sở để cho các tỷ phú nhiều tiền ASEAN và cả ở các nước châu Á khác tạo ra làn sóng xâu xé thị trường Việt Nam.
 
MẠNH HÀ
http://www.stockbiz.vn/news/2014/8/26/506390/giat-minh-ong-trum-thai-lan-can-quet-viet-nam.aspx

Những phương pháp đơn giản và hữu hiệu để trục tẩy sạn gan, mật, thận và bàng quang không cần mổ


                   (bài do các bạn Phi Phung Koster  và Ngoc Đoan giới thiệu)
Chúng tôi xin giới thiệu bốn phương cách trục tẩy sạn ra khỏi cơ thể để qúi độc giả tùy nghi chiêm nghiệm 
1- Trục tẩy sạn mật bẳng cách  tự nhiên trong 6 ngày (BS Lai Chiu-Nan)
Phương pháp này nhiều người dùng có kết quả tốt. Nhiều người không quan tâm đến sạn mật, nhưng thật ra chúng ta ai cũng có san mật, chỉ khác ở chỗ là các sạn lớn hay nhỏ, nhiều hay ít. Hơn nữa, san mật có thể dẩn đến ung thư  Nhưng trước khi phát bệnh  ung thư thì có nhiều triệu chứng khác xẫy ra. Một trong những triệu chứng là cảm giác lểnh bểnh trong bụng sau bữa ăn no. Người bệnh có cảm tưởng như không thể tiêu hóa nổi các thức ăn và. nếu bệnh nặng hơn thì họ sẽ thấy đau nơi vùng gan ở bụng
Khi bạn nghĩ mình bị sạn mật thì hãy theo phương cách trục tẩy sau đây bẳng cách tự nhiên. Phương cách này cũng tốt cho những người gan yếu vì gan và túi mật có liên hệ mật thiết với nhau
Sau đây là phương cách trục tẩy sạn mật
1- Trong  năm ngày đầu, uống bốn ly nước ép trái táo mỗi ngày hoặc ăn từ bốn đến năm trái táo(tùy theo sở thích)  Nước táo làm mềm các sạn mật. Trong năm ngày này vẩn ăn uống bình thuờmg
2- Ngày thứ sáu, bỏ bữa ăn tối
3- Vào 6 giờ chiều, uống một muỗng nhỏ muối Epsom (magnesium sulphate) với một ly nước ấm
4- Vào 8 giơ tối, cũng uống như trên. Chất magnesium sulphate mở rộng các ống dẫn mật
5- Vào 10 giờ đêm uống một nữa cup dầu ô-liu (hay dầu vừng) trộn đều với  nửa cup nước chanh tươi. Dầu làm nhờn các sạn đề chúng dễ lọt qua ống dẫn mật
6- Sáng hôm sau, bạn sẽ thấy những viên sỏi xanh trong phân.. Thường ra những hạt sỏi này nổi lễnh bểnh, đếm thấy tới 4 hoặc 5 chục có khi tới 100.
Dù bạn không có triệu chứng sạn thận, thỉnh thoảng bạn cũng nên  tẩy sạch túi mật vì không ít thì nhiều ai cũng có sạn 

2- Trục tẩy sạn mật trong một ngày (Bác sĩ Hulda Clark) 


Phương cách này khác với phượng cách của bác sĩ Lai Chiu-Nan ở chỗ là chỉ làm trong một ngày thay vì 6 ngày và liều lượng magnesium sulphate cao hơn (4 muỗng lớn thay vì 2 muỗng nhỏ). Nhiểu người áp dụng đều công nhận là hiệu nghiệm ( hết ngứa, hạ cholesterol, hạ đường, bụng xẹp, da mịn,...)
Gan (Liver) là một trong những bộ phận quan trọng nhất trong cơ thể con người. Nhiệm vụ trọng yếu của gan là sản xuất mật và lọc máu. Mỗi ngày gan sản xuất khoảng 1 cho đến 1.5 quarts (khoảng 1 – 1.4 liter). Lượng mật này được chứa trong túi mật (gallbladder) và được bơm vào ruột non (duodenum) để giúp cơ thể tiêu hóa thức ăn. Một trong những nhiệm vụ chính của mật là giúp cơ thể tiêu hóa chất béo, mỡ xấu, cholesterol trong thức ăn và trong máu. Gan còn có nhiệm vụ bài trừ các độc tố trong thức ăn giúp cho cơ thể khỏe mạnh hơn. Vì thế tất cả máu trong cơ thể đều phải đi qua gan để lọc trước khi đến các tế bào trong cơ thể.  
   
Mật được dẫn từ gan đến ruột qua ống dẫn mật (cystic, common bile duct). Ống dẫn mật này có thể vì lâu ngày hay vì những hợp chất trong thức ăn – hay bị nghẹt và làm cho lượng mật đổ vào trong ruột ít đi. Để tránh nguy cơ bị nghẽn như thế việc tẩy gan rất cần cho những ai từ 35 tuổi trở lên. Người ta đôi khi còn thấy trường hợp nghẹt mật vì sạn gan xảy ra ngay cho các em nhỏ. Các cục sạn này có thể là những cục mỡ (cholesterol) màu xanh đen, đỏ, trắng, hoặc ngà ngà – mà máy quang tuyến X-ray không thể nhìn thấy nằm trong ống dẫn mật hoặc trong túi mật (gallbladder) Trong khi đó, insulin tiết ra từ lá lách (pancreas) và theo pancreatic duct để bơm vào ruột (duodenum) – Hai ống này nhập chung nên những cục sạn này có thể trôi xuống làm lượng mật hoặc lượng insulin giảm đi hoặc đôi khi bít luôn cả ống dẫn dịch. Insulin giúp cho cơ thể điều hòa lượng đường (glucoz) trong máu – Vì không đủ insulin hay vì tính bất thường của lá lách (bị nghẽn) nên nguy cơ có thể dẫn đến bệnh tiểu đường. Khi ống dẫn mật bị nghẽn như thế, túi mật và gan sẽ là ổ nuôi vi trùng và các ký sinh trùng khác – gây ra những bệnh hiểm nghèo khác. Hơn nữa gan không thể hoạt động bình thường (abnormal function) để lọc các độc tố khác trong thức ăn hay trong môi trường gây ra bệnh dị ứng (allergies). Vì thế những cục sạn này cần được trục xuất ra khỏi ống dẫn mật càng sớm càng tốt hầu làm tăng lượng mật đổ vào trong ruột và giúp cho gan phục hồi chức năng và làm cho cơ thể được khỏe mạnh hơn.
Sau đây là phương pháp tẩy gan – mà không phải dùng phẩu thuật.
Dược liệu thiên nhiên gồm có:
 ½ cup (125 ml) dầu olive (nên dùng extra virgin)
 1 trái bưởi lớn(hoặc chanh) miễn sao vắt ra được ½ cup.
 4 muỗng canh (muỗng ăn phở) muối Epsom – Magnesium Sulphate
 Thêm 3 cups (750 ml) nước bưởi vắt, hoặc nước táo (apple) vắt cho dễ uống.
Để cho việc tẩy gan được chu đáo, bạn nên chọn một ngày nghỉ (cuối tuần thứ bảy chẳng hạn vì bạn cần một ngày, chủ nhật để hồi sức sau khi tẩy gan).
Sáng hôm tẩy gan (thứ bảy).
Ăn sáng và trưa thức ăn nhẹ không có chất béo và chất đường (nên ăn oatmeal, hoặc khoai (tây) luộc. Vì ăn như thế sẽ giúp tạo áp xuất trong túi mật để tống những cục sạn ra cho dễ hơn.
2:00 trưa. Từ lúc này trở đi, bạn sẽ không ăn hoặc uống kể cả nước.
Chuẩn bị pha nước muối: Khuấy đều 4 muỗng canh muối Epsom với 3 cup nước bưởi mới vắt vào một bình lớn. Xong bỏ vào tủ lạnh (cho dễ uống).
6:00 chiều. Uống ¾ cup dung dịch muối bạn pha hồi trưa. Bạn có thể súc miệng vài ngụm nước sau khi uống.
8:00 tối.  Uống thêm ¾ cup dung dịch muối một lần nữa. Không nên uống trễ hơn 10 phút theo thời gian đã ấn định – cho dù bạn đang bận phải đi nhà tiêu.
9:45 tối. Hòa ½ cup dầu Olive và ½ cup nước bưởi vắt pha riêng vào một cái bình có nắp (hoặc dùng chai nước 16 oz). Xong đóng nắp lại và lắc lên cho dầu trộn đều trong nước bưởi. Bạn có thể vắt một ít chanh vào dung dịch này cho dễ uống.
10:00 đêm Đúng 10:00 giờ, bạn dùng ống hút lớn để uống hết dung dịch dầu olive và nước bưởi bạn đang lắc ( không nên chậm trễ). Nếu bạn là người khó ngủ – nên dùng 1 - 2 viên thuốc ngủ orithine vào lúc này. Cố gắng giữ dung dịch dầu này (đừng để ói).
Khi uống xong, bạn phải đi nằm ngay lập tức – nếu không dung dịch dầu sẽ không có hiệu nghiệm để tống sạn ra. Bạn có thể nằm gối đầu cao hơn một chút – chú ý phải nằm ngửa, và để ý những cục sạn đang di chuyển dưới cạnh sườn bên phải của bạn...
Việc tẩy gan này không đau vì chất nhờn của dầu. Sở dĩ sạn trôi ra được là vì muối Epsom làm cho các bắp cơ trên ống dẫn mật không bị co thắt. (Điều cần chú ý là phải ngủ để cho túi mật làm việc.)
6:00 sáng hôm sau Uống ¾ cup dung dịch muối – nhớ là phải sau 6:00 sáng. Nếu bạn cần ngủ, cứ ngủ thêm vì đêm qua bạn đã thức quá nhiều.
8:00 sáng. Uống hết dung dịch muối còn lại ¾ cup.. Bạn có thể đi ngủ lại nếu muốn.
Khoảng 10:00 sáng hoặc trể hơn Bạn có thể dậy ăn chút cháo hoặc thức ăn nhẹ – nước trái cây.
Sau đó bạn có thể dùng bữa tối như mọi ngày và trở lại bình thường.  
Nên uống nhiều nước. Đi tiêu tiện là kết quả của việc tẩy gan này. Bạn có thể thấy những cục sạn màu xanh màu nước mật (vì bị ngâm trong mật lâu ngày; có cục nổi vì có chứa nhiều cholesterol. Bạn không thể lầm lẫn những cục sạn này với phân được vì sau 2 cups dung dịch muối tối hôm trước, trong ruột của bạn đã không còn tí phân nào (chỉ có nước muối thôi). Bạn sẽ tha hồ mà đếm những cục sạn được tống ra vào sáng hôm sau, có cục dài dài như những cục phân chuột màu xanh, hoặc màu xanh ngọc thạch; có cục tròn như hạt đậu đen, hoặc nhỏ như hạt đậu xanh. Trong cơ thể người ta có đến khoảng 50 – 2000 cục.
Lần đầu tiên tẩy gan, bạn có thể có vài cục lớn vì mấy cục này chặn cửa – cho nên bạn nên chờ khoảng 4-8 tuần sau làm tiếp để những cục nhỏ có thì giờ ra đến cửa ống dẫn mật (nên làm 4 lần một năm). web site:
Muốn tham khảo thêm xin vào www.curezone. com/cleanse/ liver/default. asp
3- Phương pháp lấy sạn thận cổ điển ở VN thường dùng 
Mua 1 qủa dứa, gọt vỏ, cắt phần đầu làm nắp đậy, khoét một lỗ sâu 3cm, đổ vào lỗ một muổng nhỏ (muỗng cà phê) bột phèn chua, rồi đậy nắp lại, bỏ qủa dứa vào lò nướng cho chin vàng, lấy ra, vắt lấy nước cốt, được chừng 2 ly.
Tối đi ngủ uống 1 ly, mục đích làm cho sạn thận và bàng quang mềm ra như trứng gà non.
Sáng vừa thức giấc, uống 1 ly còn lại, nằm nghỉ 30 phút, mục đích làm cho vỡ sạn thành bột bụi, rồi đi tiểu. Để ý nước tiểu đục như nước vo gạo hay như nước vôi, mùi nước tiểu rất khai. Triệu chứng của sạn thận là có cơn đau thắt từ bụng lan ra sau lưng, có khi đau từ thắt lưng sang bụng, mệt mỏi, nói không ra hơi, đi lại mạnh thì đau, không ăn uống được, có lúc nghĩ là bệnh đau lưng, có lúc nghĩ là bệnh đau bụng, nhưng không đi cầu… uống nước dứa phèn chua một ngày, những triệu chứng kể trên biến mất, không còn đau đớn, thở dễ, nói cười sang sảng như người hết bệnh.
Sở dĩ tôi chỉ dẫn những bệnh nhân bị bệnh sạn thận uống bài thuốc này là do một người bạn ở VN bị sạn hai bên thận do kết qủa khám nghiệm thấy một bên thận có sạn to bằng nửa ngón tay cái, đã phải mổ gấp ở BV Bình Dân, anh xin cục sạn đó về làm kỷ niệm, còn sạn bên thận kia 1-2 tháng sau chờ anh hồi phục sức khỏe mới mổ tiếp.
Trong thời gian chờ đợi, thường xuyên anh bị đau phải nghỉ làm để dưỡng bệnh, nhưng triệu chứng trên lại tái phát. May mắn thay, anh gặp được một vị lương y lão thành chỉ cho bài thuốc dân gian này, anh không tin mấy, vì sợ phèn chua có độc, nhưng anh có ý định làm nước dứa phèn chua này, rồi lấy cục sạn đã mổ, ngâm vào đó xem kết qủa ra sao. Ngày hôm sau, anh cầm cục sạn, nó có vỏ mềm như vỏ trứng non trong chứa chất lỏng chứ không cứng như cục sạn hôm qua. Anh hỏi tôi : dung dịch này uống vào có sao không ? Tôi trả lời : Dân quê miền Bắc chúng tôi trước kia đều dùng những cục phèn chua để khuấy lọc nước sông (?) làm nước ăn uống  ngày từ đời ông bà cha mẹ đến nay có thấy hại gì đâu. Thế là anh áp dụng để chữa cục sạn thứ hai. Kết qủa là anh thấy khỏe, hết những triệu chứng đau và mệt mỏi kể trên.  Cho nên đến ngày hẹn mổ với bác sĩ, anh đem theo một chai nước dứa phèn chua, và kể chuyện cho bác sĩ nghe, bác sĩ cho kiểm tra thận không thấy còn cục sạn, bác sĩ xin chai nước dứa phèn chua để ngâm thử mấy cục sạn mà bác sĩ sẵn có để thử nghiệm. Mấy hôm sau, bác sĩ cho hay, qủa thật các cục sạn đã mềm ra, bóp dễ vỡ chảy ra nước, ông công nhận dung dịch này có kết qủa làm tan vỡ sạn thận.
Sang đến Canada, bà nhạc của tôi cũng có những triệu chứng như trên, đi BV Jean Talon khám, bác sĩ thấy có sạn to, hẹn một tuần sau mổ. Nhưng về nhà, cụ đau không đi lại được, uống thuốc giảm đau không kết qủa. Tôi đề nghị với cụ uống nước dứa phèn chua để giảm đau, còn việc đến ngày hẹn đi mổ thì cứ đi. Cụ bằng lòng.
Trái dứa ở Canada to gấp 2 lần trái dứa VN, cho nên tôi làm 2 lần. Tôi cho cụ uống 1 ly vào buổi tối, sang hôm sau uống 1 ly, khi đi tiểu, để ý thấy nước tiểu đục nhiều, sau đó cụ đi lại không đau, nói cười vui vẻ. Cụ nghi ngờ không biết sạn có hết không. Tôi nói còn nửa trái dứa nữa, cụ uống tiếp, khi đi tiểu, nước tiểu bình thường không vẩn đục. Đến ngày hẹn mổ, tôi sợ bác sĩ chỉ nhìn theo kết quả cũ thì chắc chắn cụ sẽ phải bị mổ oan uổng, nên đề nghị với bác sĩ cho khám lại trước khi mổ vì nói rằng mình đã khỏe hết đau như trước. Bác sĩ khám lại rồi cho về, hẹn sẽ thông báo kết qủa sau 1 tuần. Chúng tôi đợi 2 tuần không thấy bác sĩ cho biết kết qủa, nên đã phone hỏi bác sĩ, ông cho biết không có sạn nên không phải mổ.
Con trai tôi đi làm, có những bạn Canadien bị sạn thận, muốn giới thiệu họ uống nước dứa phèn chua nhưng sợ có chuyện gì xảy ra mình mang họa, nên chỉ cho họ ra tiệm thuốc bắc mua loại thuốc bào chế sẵn của đông y cổ truyền có tên là Thạch Lâm Thông ( thạch là đá, lâm là đi tiểu, thông là cho thoát ra ngoài), một hộp 40 viên, thành phần chính của thuốc là 100% Kim tiền thảo (cỏ đồng tiền ??). Tối uống 5 viên, sáng uống 5 viên, nước tiểu buổi sáng bị vẩn đục. Uống 2 ngày nếu nước tiểu còn vẩn đục mới cần uống hết 1 lọ. Nhiều người uống cũng có kết qủa. Những người bị sạn mật uống 4 ngày hết một lọ, uống 1-2 lọ, đi khám lại cũng thấy mất sạn không cần phải cắt túi mật. Người bình thường như chúng ta, cứ mỗi năm uống một lần, làm sạch sạn trong thận, bàng quang, sạn mật, và nhất là chữa được bệnh viêm tuyến tiền liệt (prostate) cũng có kết qủa.
4- Cách tự chữa bệnh thông thưỡng bẳng cách thanh lọc cơ thể- Trục tẩy sạn trong gan và túi mật ( Lâm Vũ) 
Sau một thời gian nghiên cứu các phương pháp thanh lọc cơ thể của bác sĩ F.Batmanghelidij, Donald Kelly, Richard Chulze, Hulda Clark.. tôi (tác giả) đã tự áp dụng phương pháp giai đoạn sau đây :
1-Thanh lọc các độc tố trong bao tử, ruột non, ruột già bằng nước và muối. Phương pháp này nên áp dụng hằng ngày để tẩy sạch ruột non, ruột già và bao tử. Mỗi sáng sau khi thức dậy, uống ngay khoảng 1 lít nước tinh khiết pha độ 1-2 thìa nhỏ muối biển. Trong vòng 15-20 phút sau, bạn sẽ tống hết các chất dơ bẩn ra ngoài thân thể rất nhẹ nhàng thoải mái. Nhiều người chỉ áp dụng phương pháp này thôi mà ngăn ngừa được nhiều bệnh tật, giữ được thân thể khoẻ mạnh tươi trẻ.
2-Lấy đá sạn trong gan và túi mật :
Sửa soạn các vật dụng :
4 lít nước lọc tinh khiết ( spring water) không dùng nước máy.
Muối biển
1 pint extra virgin oliver oil ( dầu nguyên chất )
8-10 trái chanh xanh
LướI hoặc rổ để giữ lại sạn sẽ thải ra khi đi cầu
Một que đũa gắp sạn
4 lít nước thường để dội phân khi gắp sạn.
Chọn một ngày nghỉ trong tuần để xổ. Lúc thức dậy uống ngay 1 lít nước tinh khiết đã pha 2 thìa nhỏ muối biển, trong 15-20 phút bạn sẽ tống ra các chất dơ để rửa sạch bao tử và ruột. Sau khi điểm tâm rồi ăn trưa, rồi nhịn ăn khoảng 6 tiếng trước khi bắt đầu uống dầu olive để tống đá sạn ra khỏi cơ thể. Khoảng 7-8 giờ chiều uống  4 muỗng canh dầu olive nguyên chất, uống tiếp ngay nước chanh vắt 1 quả. Sau đó nằm sấp nghiêng về phía bên phải, co đầu gối phải lên gần vai để giúp sạn trong gan mật ra dễ dàng, có thể kê 1-2 gối dưới vai cho dễ chịu. 15 phút sau dậy uống tiếp dầu olive và chanh như lần đầu, cứ tiếp tục cách nhau 15 phút uống lại 1 lần cho hết 8 lần, nếu thấy khó chịu thì cách nhau 20-25 phút một lần kèm theo nước bưởi hoặc nước táo. Sau đó ngủ thoải mái.
Khoảng 3-4 giờ sáng bạn sẽ xổ ra rất nhiều sạn có mầu xanh như ngọc thạch vì bị nhuộm trong túi mật, có cục bằng ngón chân cái, có người phải tới 9-10 giờ sáng mới xổ. Sạn này đem phân chất cho thấy là do cholesterol tạo thành 97%, còn lại là hợp chất muối và calcium, xổ ra sạn có thể hơn 130 cục lớn nhỏ. Sau khi xổ, bệnh dị úng cũng biến mất, áp huyết hạ bình thường, mạch tim đập lúc nghỉ ngơi khoảng 60 nhịp/phút.
Một năm có thể làm 3 lần./.
http://www.tintuccaonien.com/docs/docs_7/7_3_102.htm

CÁCH LÀM DẦU DỪA CỰC NHANH,








Chào cả nhà, đã lâu lắm rồi em không online va gửi bài viết nhưng vẫn muốn chia sẻ chút ít kinh nghiệm của em về cách làm dầu dừa mà em đã thử và thấy rất hiệu quả, tiết kiệm thời gian nhiều lắm ah
Dừa các mẹ mua ở chợ về, em không có time mua nguyên trái dừa về làm từ đầu nên khi ra chợ các mẹ nói là bán loại dừa để lấy dầu là họ sẽ biết. Thường dừa làm lấy dầu màu sẽ hơi đen hơn là dừa mình mua về ăn xôi. 1 kg tầm khoảng 24 - 25 ngàn ( em mua ở chợ bà Chiểu )
Cho ít nước hơi sôi vào chờ khoảng 5 phút rồi bắt đầu nhồi thật mạnh. Nhồi càng nhiều càng tốt, rồi vắt lấy nước , lọc qua rây.
Tiếp tục cho thêm nước âm ấm vào nhồi tiếp ah. Lượng nước này nhiều hơn nước ban đầu. Xong lại tiếp tục vắt và lọc lại qua rây.
Lấy 1 miếng vải mùng lược lại cho sạch ( em thì dùng gạc y tế ), lọc cho hết cặn đen.
Lấy 1 bịch nilong to màu trắng, đổ hết nước vào bịch và cột miệng bao lại bằng dây thun , rồi đi làm việc khác.
Khoảng nửa tiếng sau các mẹ sẽ thấy phần dầu ở trên miệng bao có cột dây thun, phần nước thì lắng xuống miệng bao. Các mẹ lấy kéo cắt 1 góc phần dưới bao, nước sẽ chảy xuống, các mẹ cắt 1 ít thôi nhé để mình còn kịp thời ngưng. Khi nước chảy gần đến phần dầu, các mẹ bịt miệng bao lại.
Mở nồi cơm điện cho phần nước còn lại của bao nilon vào nồi, bật công tắc nấu, để đó và tiếp tục đi làm việc khác
Khoảng 20 phút sau quay lại thấy phần nước trong nồi đã sôi, khuấy đều và đậy nắp lại, chừng 10 phút sau lại khuấy lại cho dầu không bị khét.
Nấu như vậy khoảng 40 phút thì sẽ ra được dầu dừa , tắt điện và đổ dầu vào chai lọ và dùng mà không cần tốn thời gian vài 3 tiếng để đun ra thành phẩm, nghe đến đó thôi mà muốn xỉu rồi, nói chi đến làm.
Trên đây là chút gợi ý của em, các mẹ thử áp dụng và cho e ý kiến nhé. Em không biết có mẹ nào hướng dẫn cách này chưa vì bài viết trên này nhiều quá đọc không xuể. Nhưng hi vọng là không bị trùng. Em xin chào thân ái, bye bye các mẹ. Chúc các mẹ luôn tươi trẻ. Thân ái!./.

xin copy lại từ webtretho.com 

Interpol điều tra vụ “sản xuất trẻ em” tại Thái Lan






(VienDongDaily.Com - 24/08/2014)



 Cuộc họp báo về vụ “sản xuất trẻ em” ở Thái Lan.
 
BANGKOK, Thái Lan – Cảnh sát quốc tế Interpol đã mở một cuộc điều tra đa quốc gia đối với sự việc mà Thái Lan gọi là “sản xuất trẻ em”, theo đó một nam thương gia Nhật, 24 tuổi, đã có 16 đứa con bằng phương pháp mang thai hộ, và còn định có thêm hơn 100 đứa con nữa. Cảnh sát đã lục soát một ngôi nhà ở Bangkok vào đầu tháng này và tìm thấy 9 em bé cùng 9 vú em sống trong những căn phòng không đồ đạc, chất đầy bình sữa, ghế rung, tã... Họ đã xác định, thương gia người Nhật Mitsutoki Shigeta là cha của những em nhỏ này và 7 em khác.

Giám đốc Interpol Thái Lan, Thiếu Tướng Apichart Suribunya nói: “Tôi chưa từng thấy sự việc nào như thế. Chúng tôi đang cố gắng tìm hiểu loại người nào lại muốn có nhiều con đến vậy”. Ông Apichart cho biết, tuần trước các văn phòng Interpol ở Nhật, Cambodia, Hồng Kông và Ấn Độ, đã được yêu cầu điều tra về Shigeta. Có vẻ như Shigeta đã mở cửa hàng kinh doanh hoặc mua nhà ở những nước này và thường xuyên tới đó. “Chúng tôi đang xem xét hai động cơ. Một là buôn người, hai là lạm dụng trẻ em”, đại diện cảnh sát Thái Lan cho biết.

Thương gia Mitsutoki Shigeta được cho là con trai của Yasumitsu Shigeta, một tỷ phú có gia tài nhiều tỷ Mỹ kim, đã sáng lập một trong những công ty viễn thông lớn nhất nước Nhật. Shigeta đã tới Thái Lan 41 lần kể từ năm 2010. Nhiều lần, Shigeta đã tới Cambodia, mang theo 4 đứa con của anh ta.

Shigeta chưa bị buộc tội và đang tìm cách giành lại con, 12 em bé ở Thái Lan đang được các cơ quan xã hội chăm sóc. Shigeta đã gởi mẫu DNA từ Nhật sang Thái Lan để chứng minh anh ta là cha ruột của các em bé này. Qua luật sư đại diện, Shigeta cho biết anh ta chỉ muốn có một gia đình lớn và sẽ quyết tâm thực hiện điều này. Shigeta đã thuê 11 phụ nữ Thái Lan đẻ thuê, trong đó có 4 cặp sinh đôi. Cảnh sát chưa tìm được những phụ nữ đã sinh những em bé này.

Người thành lập một bệnh viện sản đa quốc gia, nơi đã cung cấp cho Shigeta hai phụ nữ đẻ thuê, cho biết bà đã cảnh báo Interpol về Shigeta thậm chí trước khi đứa trẻ đầu tiên ra đời vào tháng 6, 2013. “Ngay sau khi họ có thai, anh ta đã yêu cầu có thêm con. Anh ta cho biết muốn có 10 tới 15 đứa con mỗi năm, và anh ta muốn tiếp tục việc sản xuất trẻ em này cho tới khi anh ta chết”, bà Mariam Kukunashvili, người sáng lập bệnh viện New Life ở Thái Lan và 6 nước khác cho hay.

Shigeta cũng yêu cầu thiết bị bảo quản tinh trùng để duy trì nguồn cung cấp khi anh ta già đi. Bà Kukunashvili cho biết, Shigeta đã nói bà rằng, “anh ta muốn thắng cử và sử dụng gia đình lớn của mình để bỏ phiếu” và rằng “điều tốt nhất tôi có thể làm cho thế giới này là để lại nhiều con cái”.

Bà Kukunashvili cho biết, vào tháng 4, 2013, bà đã gửi fax tới văn phòng Interpol ở Anh, Pháp và đã gửi email vào trang web của Interpol, nhưng họ đã không trả lời./.

Nguồn: http://www.viendongdaily.com/interpol-dieu-tra-vu-san-xuat-tre-em-tai-thai-lan-9zYjfrPy.html

Thứ Sáu, 22 tháng 8, 2014

Xá lợi Phật và những chuyện mầu nhiệm ...



Là doanh nhân và mới thật sự tu tập được khoảng 10 năm, tôi rất tin vào sự nhiệm màu của Phật pháp. Trước đây, từ thời còn là một lưu học sinh say mê nghiên cứu sinh, tôi chỉ đọc về kinh sách đạo Phật, cũng như các đạo khác và các sách lịch sử, tôn giáo, vũ trụ,… như một nhà nghiên cứu.

 

Tuy nhiên, đúng như những lời được dạy, chúng ta cần có cả 3 mặt: văn, tư, tu. Nếu chỉ có “văn” mà thiếu “tư”, thậm chí có cả 2 mà thiếu mất “tu” chẳng có gì cả. Giống như học mà không hành vậy. Quả thật, chỉ có trải nghiệm và trải nghiệm của chính mình mới có giá trị thực sự.

 

Quý vị có biết, mỗi lần được chiêm bái Xá lợi Phật tôi vui thế nào không. Tôi đã từng được chiêm bái xá lợi của đức Thế Tôn ở thiền viện Trúc Lâm Đà Lạt, thiền viện Thường Chiếu, và các lần chiêm bái ở Ấn Độ, Nepal, Myanma, Thái Lan,… Tôi đã nhiều lần phát nguyện, tỏ rõ mong muốn được có duyên lành thỉnh Xá lợi Phật và các vị Thánh tăng về thờ. Tôi mong muốn khát khao như các mong muốn đã từng có trước đây: Được về đất Phật Ấn Độ, Nepal, về tứ đại danh sơn, để được gặp Ngài Karmapa hay đức Đạt Lai Lạt Ma,… Tôi biết rõ rằng theo luật hấp dẫn (đã được nêu rất rõ trong cuốn sách nổi tiếng “Người nam châm”) rằng nếu thật sự, thật sự muốn thì chắc chắn sẽ có được. Tuy nhiên có những thứ đến với tôi quá nhanh và quá bất ngờ. Bất ngờ đến khó tin.

 
 

Trong chuyến hành hương về Myanma, tôi và các quý thầy cũng như các phật tử may mắn được đến thăm một nơi rất đặc biệt. Đó là Thane Daung Tail Thit Monasery (đấy là tôi được giới thiệu như vậy). Ở đây tôi và cả đoàn được trực tiếp chiêm bái Xá lợi của Phật và các vị Thánh tăng. Rất bất ngờ.

Cũng phải nói thật rằng, trước đó, tôi đã đọc và nghe nói nhiều về xá lợi và những điều kỳ lạ. Nhất là những gì tôi đã được chứng kiến tận mắt. Tuy nhiên tôi ngạc nhiên và thấy như rất khó tin bởi nhiều nguồn thông tin đều nói rằng những viên xá lợi có thể tự tăng kích cỡ. Có những viên lại có khả năng tự phân đôi liên tục, tự sản sinh (đẻ thêm ra), có những viên phát hào quang… Tại nơi chúng tôi có mặt, đích thực tôi nghe vị sư cả trụ trì Thane Daung Tail Thit Monasery khẳng định thêm một lần nữa: nếu tu tập tốt, xá lợi tự nhân lên. Nếu tu tập kém, thiếu đức hạnh, xá lợi có thể sẽ biến mất!

Tại nơi đây tôi và cả đoàn được chiêm bái xá lợi đủ các kích cỡ và màu sắc. Tôi tận mắt thấy một tháp khá lớn, cao có lẽ đến 2 mét và hình kim tự tháp bằng kính trong suốt. Bên trong có rất nhiều các viên màu đục sữa, trông như màu xương. Nhiều lắm! Chúng tôi cũng chiêm bái các xá lợi có đủ các màu: trắng, phớt hồng, hồng đậm, xanh lá cây, xanh lục, đỏ, nâu, xám, vàng, đen,,.. Tôi được các quý thầy giảng rằng đó là xá lợi máu, não, tóc, …  của đức Phật và các vị thánh tăng. Tôi chiêm bái rất lâu, ngắm rất kỹ, rất thích thú và cảm thấy rất đẹp, rất trân trọng, rất linh thiêng.

Thầy cả bỏm bẻm nhai trầu. Thầy tiếp đón chúng tôi rất ân cần. Thầy nói ít nhưng phong cách khá điềm đạm và thân thiết. Các trợ lý của thầy rất niềm nở, chân thành, chu đáo và mến khách (dân Myanma luôn tốt bụng và đáng yêu). Chúng tôi được mời trà, nước uống, trái cây và kẹo. Rất vui và xúc động.

Ấn tượng nhất là phần thầy cả cho chúng tôi trực tiếp chứng kiến sợi tóc lạ. Sợi tóc tự chuyển động. Thầy cho phép chúng tôi chụp ảnh và quay phim thoải mái. Mọi người đều rất ngạc nhiên và theo dõi rất chăm chú. Tôi cũng vậy. Lạ đến khó tin. Như là phép thuật. Như là một sự kỳ diệu. Sợi tóc tự chuyển động như một con giun hay con côn trùng nhỏ.

 

Về chuyện này tôi cứ suy nghĩ mãi. Sợi tóc tự chuyển động ly kỳ không kém 2 tảng đá chồng lên nhau trên Chùa Núi Vàng Golden Rock – khó lý giải bằng khoa học. Một sự thật đặt ra với tôi và nhiều người: phải tin!

Đọc lại lịch sử Phật giáo chắc các bạn còn nhớ rõ về ngài Khương Tăng Hội chứ ạ. Ngài có cha là người Ấn và mẹ là người Việt. Thời đó ngài Khương Tăng Hội chống gậy rời Giao Chỉ sang nước Ngô hoằng pháp. Khi được Tôn Quyền hỏi rằng liệu Phật pháp có gì linh nghiệm, ngài Khương Tăng Hội đã trả lời rằng mặc dù đức Phật đã nhập diệt trên một ngàn năm nhưng xá lợi của Ngài vẫn còn.

Đó là một sự kỳ diệu không thể nghĩ bàn. Khi đó Tôn Quyền tuyên bố rằng nếu có xá lợi thì sẽ xây dựng tháp để thờ. Ngài Khương Tăng Hội đã cầu nguyện và ngồi thiền 3 tuần thì xá lợi xuất hiện. Xá lợi có được mang ra lửa đốt không cháy, chày kim cương đập không nát. Tôn Quyền rất bất ngờ và bái phục nên quyết định xây tháp ngay tại ngôi nhà tranh của ngài Khương Tăng Hội để thờ. Chùa Kiến Sơ xuất hiện từ đó. Xóm Phật, tức vùng đất xung quanh cũng xuất hiện từ đó.

Khi có mặt tại Thane Daung Tail Thit Monasery, tôi lại nhớ lại chùa Vàng ở Angon nơi có thờ 8 sợi tóc của đức Phật, cây gậy của Phật Câu Lưu Tôn, đãy lọc nước của Phật Câu Na Hàm và mảnh y của Phật Ca Diếp. Tại sao ở xứ sở Myanma này có nhiều điều kỳ lạ, và có nhiều báu vật đến vậy.

Về đọc lại sách cổ mới hiểu thêm về thời đại của Phật Câu Lưu Tôn khi mà tuổi thọ của người dân đến 40.000 năm, thời đại của Phật Câu Na Hàm khi mà người dân có tuổi thọ đến 30.000 năm và cuối cùng là thời đại của Phật Ca Diếp khi mà tuổi thọ của người dân là 20.000 năm. Những con số này là quá lớn so với kiếp người của thời đại chúng ta ở thế kỷ XX và XXI khi chỉ quanh quẩn 100 năm! Phải chăng là bởi vị hiện nay chúng ta sống buông thả quá, không giữ giới. Phải chăng là do tham sân si trong mỗi chúng ta lớn quá! Phải chăng và nghiệp của mỗi chúng ta và cả loài người ngày nay quá nặng?

Tôi không muốn viết về chuyện xá lợi tự lớn lên hay tự nhân đôi. Tôi cũng không thích viết ra đây cách thử xá lợi thật và giả. Tôi cũng không muốn miêu tả ánh hào quang được phát ra từ những viên xá lợi. Bởi chỉ tạo nên sự tò mò của quý phật tử, nhất là những ai tu tập thì ít mà mê tín thì nhiều. Tôi chỉ muốn quý vị giúp tôi tìm và đọc lại những công đức và ý nghĩa khi chúng ta chiêm bái xá lợi Phật.

Bản thân tôi thường xuyên lễ xá lợi Phật, đi nhiễu quanh bảo tháp thờ xá lợi Phật và các vị Thánh tăng, dù đó là ở đâu, tại Việt Nam hay ở nước ngoài. Không biết quý vị thấy sao chứ tôi thì thấy mình rất an lạc và nhận được nhiều năng lượng khi được chiêm bái xá lợi.

 

Câu chuyện về xá lợi Phật và các vị Thánh tăng làm ngạc nhiên không ít người. Rất nhiều nơi trên thế giới tôn thờ xá lợi rất cung kính. Có những nước thuê cả máy bay đi rước xá lợi. Có những nhà chùa huy động cả đoàn lớn các quý thầy và phật tử thành kính rước xá lợi. Thầy trò chúng tôi có 32 thành viên, trong đó có 16 tăng, ni đã thành tâm đảnh lễ và thỉnh xá lợi về. Tôi may mắn được thỉnh xá lợi để về thờ tại cơ quan và nhà mình. Tôi vui đến khó tả. Niềm an vui hiếm khi có được. Chuyện như trong mơ.

Thiện Đức Nguyễn Mạnh Hùng

Angon, Myanma, tháng 6/2013
http://kienthuc.net.vn/thien/thinh-xa-loi-phat-va-nhung-chuyen-kho-tin-238359.html