Thứ Ba, 10-05-2016 | 01:00:28
Sáng 8/5/2016, đường Hà Nội không đông đúc lắm.
Tôi từ phố sách Nguyễn Xí bước ra đường Tràng Tiền. Vừa đi qua một ngã tư. Một cậu cảnh sát giao thông chặn anh bạn đi bên cạnh tôi lại: “Anh đi đâu?” Anh bạn đi bên cạnh tôi, tay cầm một cuộn giấy, trả lời: Đi biểu tình vì môi trường, hỏi làm gì?
Tôi hỏi cậu ấy: Hỏi đi đâu để làm gì? Đó là trách nhiệm của chú phải không? Cậu ta giơ tay định vớ lấy cuộn giấy trên tay anh bạn tôi. Tôi bảo: Này, định cướp tài sản công dân à? Lo giữ trật tự đường phố cho người ta đi lại đi, đó mới là nhiệm vụ của chú đấy.
Cậu CSGT bỏ đi ra ngã tư. Đi một đoạn nữa, hai cậu CSGT khác chạy xe đến, một cậu xông đến dừng anh bạn tôi lại: “Kiểm tra hành chính”. Tôi hỏi: “Đi bộ cũng bị CSGT kiểm tra hành chính à? Có lệnh chưa?”. Cậu ta ngớ người và ú ớ nhìn tôi như từ trên trời rơi xuống.
Xung quanh đó, đã có sẵn máy quay phim, ghi hình và một đám đông đúc xông lại.
Ngay lập tức một đám cô hồn xông đến: Hốt, hốt lên xe. Thế là anh bạn kia bị đẩy lên trước, tôi bị đẩy lên sau một cách thô bạo.
Về số 7 Thiền Quang
Khi lên xe, một đám người xông lên giữ hai chúng tôi, thậm chí chẳng dám ngồi xuống, tôi ngồi và bảo: “Các cậu là ai?” Không một câu trả lời, chỉ nghe hò hét: Đưa về 90, sau đó là đưa về số 7.
Tôi và anh bạn bị đưa về số 7 Thiền Quang. Đám thanh niên như bụi đời đẩy chúng tôi vào một căn phòng, trong đó có một người đàn ông đã đứng tuổi ngồi.
Một bầy lao nhao mặt tỏ ra hung hãn bao vây chúng tôi. Một tên nhỏ tuổi nhưng thái độ rất hống hách và bặm trợn xông lại:
– Hai anh tên gì?
Tôi không thể im lặng được nữa:
– Cậu là ai? Có trách nhiệm gì? Tại sao tôi đang đi trên đường lại bắt cóc chúng tôi về đây? Hỏi tên tôi làm gì?
– Tôi là người dại diện cho cơ quan pháp luật.
– Đại diện cái gì? Cậu hành động lỗ mãng như côn đồ, bắt chúng tôi vào đây mà đến giờ tôi chưa biết cậu là ai! Đại diện cơ quan pháp luật là cơ quan nào?
– Tôi là Tuấn Anh, đội phó đội đặc nhiệm CSHS Công an Hà Nội.
Nghe cậu ta xưng tên là Tuấn Anh, là đội phó cảnh sát hình sự, CAHN tôi thoáng trong đầu ý nghĩ: hay mình lại gặp lại tên lừa đảo cũng xưng là Tuấn Anh, CSHS đã hai lần lừa đảo tiền và tình của các cô gái ở Thái Nguyên và một cô gái ở Xuân La, Tây Hồ mà chính báo Công an đã đưa tin? Tôi hỏi:
– Vậy à, vậy cậu có giấy tờ gì chứng minh cậu là công an không? Ăn mặc thế này là công an à? Hành động của cậu lúc nãy đến giờ càng không phải là công an. Nếu đúng là công an, cậu đưa chúng tôi xem giấy tờ rồi hỏi gì thì hỏi nhé.
– Công an hình sự có quyền ăn mặc hóa trang, anh đừng cãi, bỏ tất cả đồ dùng trong người ra. Anh em đâu, khám người.
Một đám du thủ du thực khác xông lại, cậu ta bẻ tay anh bạn đi cùng để lấy điện thoại.
Tôi bảo:
– Không cần, vậy các cậu định dùng luật rừng và sức mạnh trâu bò ở đây chứ gì? Thích thì tớ bỏ ra cho các cậu xem. Nhưng nên nhớ là các cậu đang vi phạm pháp luật.
– Luật lệ gì, đây là cơ quan công an.
Khi cậu ta ngang nhiên tuyên bố những điều đó, thì tôi thấy không còn gì để có thể lý lẽ với đám này. Tôi bỏ cái điện thoại lên bàn, đặt cái ví lên đó. Cậu ta thò ta vào người tôi lấy cái bật lửa zippo đặt lên bàn và định thò tay cầm ví của tôi. Tôi quát lên:
– Bỏ tay ra, không được đụng vào ví của tôi, định ăn cắp à?
Cậu ta rụt tay lại, cầm lấy điện thoại của tôi, đặt chế độ máy bay. Cậu ta nói:
– Tôi nói cho các anh biết, vào đây là phải…
– Này cậu, cậu đừng hỗn láo. Cậu chưa cho chúng tôi biết cậu là ai, lấy gì chứng minh cậu là công an, ăn nói hỗn hào với người lớn tuổi, cậu nghĩ đã là công an thì muốn làm gì thì làm à?
– Anh có biết đây là cơ quan nào không?Cậu ta hỏi với vẻ đe dọa.
– Tớ lạ gì, đây là số 7 Thiền Quang, ở đây, tớ đã gặp Chung con, Giám đốc Công an HN và giờ là Chủ tịch Tp này hồi cậu ấy đang là Đại tá Trưởng Phòng và là đội trưởng đặc nhiệm ở đây. Nhưng dù là cơ quan nào, thì cậu cũng phải theo luật pháp nhé, kể cả cậu có là Thủ tướng, thì vẫn phải giới thiệu. Cậu có biết cái câu đằng sau cậu là câu gì không: “Đối với nhân dân, phải kính trọng, lễ phép”.
– Nhưng các anh không phải là nhân dân.
– Vậy tôi không là nhân dân thì là gì? Là đồng bọn của cậu chắc?
Bó tay, có lẽ với đám kiêu binh ở số 7 Thiền Quang, nơi xuất thân của Giám đốc, Phó Giám đốc CA Hà Nội, là nơi hành xử với người dân theo quan niệm đã bị chúng đưa vào đó thì không còn là nhân dân. Cậu này ra vẻ hống hách và hách dịch trắng trợn bất chấp mọi điều cơ bản nhất là thái độ của một con người. Tôi ngao ngán bởi những chiến sĩ, đội phó, đội trưởng ở đây mà thái độ vô lễ đến thế. Tôi bảo:
– Cậu hãy hỏi người đàn ông đứng tuổi kia đi, xem những hành động của các cậu như từ nãy đến giờ có đúng tư cách con người không, chưa nói là chiến sĩ, cán bộ công an nhân dân nhé.
Người đàn ông từ đầu đến khi đó im lặng, khi đó ông ta bảo mấy cậu kia:
– Thôi, đưa đi chỗ khác đi.
Chắc hẳn ông ta cũng thấy ngứa mắt trước đám thanh niên hỗn láo với người lớn tuổi mà ông ta không tiện nói chăng. Đám du thủ đó đưa chúng tôi sang phòng bên cạnh, một vài tên ngồi canh chừng, còn đám kia thì tiếp tục bắt người.
Anh bạn đi cùng ngồi cãi vã với mấy đứa ngồi canh, đám này cũng chẳng khác mấy với tên cầm đầu lúc nãy. Cũng bặm trợn, cũng chẳng có thái độ cho ra con người là mấy. Hình như, ngành công an chọn vào đây một loại người khác hẳn với những loại người khác trong xã hội, hành xử như xã hội đen và luật rừng, lấy sức mạnh trâu bò làm cơ sở hành động. Chỉ có một điều khác, là họ được mang danh “Công an nhân dân”.
Một lúc sau, đám kiêu binh kia gọi anh bạn tôi ra ngoài. Trong phòng còn tôi với mấy cậu kia, tôi im lặng quan sát.
Về Quận
Ngồi một lúc, một đám người khác đến và bảo:
– Mời anh Vinh và anh về Quận.
Tôi nói:
– Về quận nào? Tôi không biết các cậu là ai. Tôi không đi đâu hết, thả tôi ra ngay.
– Thôi anh, bọn em ở Quận Hoàng Mai, bọn em sẽ đưa anh về Phường. Anh đi về với bọn em đi. Tôi bước ra cùng anh bạn, một chiếc xe 7 chỗ chở chúng tôi về Công an Quận Hoàng Mai.
Một vài gương mặt trong đám côn đồ bắt tôi, một số cũng đi xe máy đến Công an Hoàng Mai.
Tại Công an Quận Hoàng Mai. Hai người được đưa ra hai phòng khác nhau.
Họ đưa tôi vào một căn phòng ở tầng 1, ghi là Phòng Tiếp dân. Cùng ngồi với tôi, luôn có hai hoặc ba người trong phòng, một người mặc quần áo công an, một hoặc hai người khác là nhân viên an ninh mà tôi đã nhẵn mặt trước ngõ hoặc xung quanh nhà tôi mỗi khi có sự kiện gì đó.
Chợt đại tá Nguyễn Hồng Thái – Trưởng Công an quận Hoàng Mai, người mà khi mới nhậm chức đã ghé thăm nhà tôi nhận đồng hương – xuất hiện. Ông lớn tiếng:
– Ông Vinh à.
– Vâng, chào anh, tôi đây.
– Ông lại đi lên đó biểu tình.
– Tôi đang đi bộ trên vỉa hè, một đám mất dạy lại bắt tôi lên xe. Mà nếu đi biểu tình thì càng tốt chứ sao? Không biểu tình vì môi trường thì ngay cả gia đình bố mẹ và em út, cháu chắt ông trong quê lại được ăn cá chết nhiễm độc rồi ung thư cả loạt đấy.
Ông ta bỏ đi ngay.
Cậu công an đưa chúng tôi về lúc nãy, trở lại với bộ cảnh phục, quân hàm quân hiệu đầy đủ với một tập giấy Biên bản ghi lời khai.
Ngội trong phòng, cậu cảnh sát mới mặc quân phục cho người pha ấm chè mới, rót ra chén nước xong cậu ta bảo:
– Mời anh Vinh uống nước rồi ta làm việc. Cũng nói với anh là việc này không phải là việc của em, em bên đội Phòng chống Ma túy, nhưng hôm nay đội em trực nên phải làm việc với anh.
Tôi hỏi:
– Làm việc gì?
– Thì làm việc về việc anh có mặt trên đó và Công an Thành phố mời anh về giao cho bọn em làm việc.
– Tôi yêu cầu chú cho tôi xem cơ sở pháp luật nào để bắt tôi như bọn cướp trên đường, rồi đưa tôi về đây để làm việc? Tôi không có bất cứ việc gì để làm việc với các chú hôm nay.
– Đó là mời chứ ai bắt anh đâu.
– Theo ngôn ngữ Việt Nam, không có từ “mời” nào được sử dụng trong trường hợp một nhóm người như côn đồ chặn bắt người khác như bắt cướp rồi đưa về nhà bảo là mời cả. Chú thử xem, nhà chú có đám cưới, chú cho người chặn bắt như bắt giặc với người khác về nhà, gọi là mời về ăn cưới thì đúng không? Người Việt Nam chúng tôi không sử dụng từ mời trong trường hợp như vậy bao giờ.
Video đoạn Công an giả dạng côn đồ bắt người đi bộ trên đường.
(Còn nữa)
Hà Nội, ngày 9/5/2016
Tôi từ phố sách Nguyễn Xí bước ra đường Tràng Tiền. Vừa đi qua một ngã tư. Một cậu cảnh sát giao thông chặn anh bạn đi bên cạnh tôi lại: “Anh đi đâu?” Anh bạn đi bên cạnh tôi, tay cầm một cuộn giấy, trả lời: Đi biểu tình vì môi trường, hỏi làm gì?
Tôi hỏi cậu ấy: Hỏi đi đâu để làm gì? Đó là trách nhiệm của chú phải không? Cậu ta giơ tay định vớ lấy cuộn giấy trên tay anh bạn tôi. Tôi bảo: Này, định cướp tài sản công dân à? Lo giữ trật tự đường phố cho người ta đi lại đi, đó mới là nhiệm vụ của chú đấy.
Cậu CSGT bỏ đi ra ngã tư. Đi một đoạn nữa, hai cậu CSGT khác chạy xe đến, một cậu xông đến dừng anh bạn tôi lại: “Kiểm tra hành chính”. Tôi hỏi: “Đi bộ cũng bị CSGT kiểm tra hành chính à? Có lệnh chưa?”. Cậu ta ngớ người và ú ớ nhìn tôi như từ trên trời rơi xuống.
Xung quanh đó, đã có sẵn máy quay phim, ghi hình và một đám đông đúc xông lại.
Ngay lập tức một đám cô hồn xông đến: Hốt, hốt lên xe. Thế là anh bạn kia bị đẩy lên trước, tôi bị đẩy lên sau một cách thô bạo.
Về số 7 Thiền Quang
Khi lên xe, một đám người xông lên giữ hai chúng tôi, thậm chí chẳng dám ngồi xuống, tôi ngồi và bảo: “Các cậu là ai?” Không một câu trả lời, chỉ nghe hò hét: Đưa về 90, sau đó là đưa về số 7.
Tôi và anh bạn bị đưa về số 7 Thiền Quang. Đám thanh niên như bụi đời đẩy chúng tôi vào một căn phòng, trong đó có một người đàn ông đã đứng tuổi ngồi.
Một bầy lao nhao mặt tỏ ra hung hãn bao vây chúng tôi. Một tên nhỏ tuổi nhưng thái độ rất hống hách và bặm trợn xông lại:
– Hai anh tên gì?
Tôi không thể im lặng được nữa:
– Cậu là ai? Có trách nhiệm gì? Tại sao tôi đang đi trên đường lại bắt cóc chúng tôi về đây? Hỏi tên tôi làm gì?
– Tôi là người dại diện cho cơ quan pháp luật.
– Đại diện cái gì? Cậu hành động lỗ mãng như côn đồ, bắt chúng tôi vào đây mà đến giờ tôi chưa biết cậu là ai! Đại diện cơ quan pháp luật là cơ quan nào?
– Tôi là Tuấn Anh, đội phó đội đặc nhiệm CSHS Công an Hà Nội.
Nghe cậu ta xưng tên là Tuấn Anh, là đội phó cảnh sát hình sự, CAHN tôi thoáng trong đầu ý nghĩ: hay mình lại gặp lại tên lừa đảo cũng xưng là Tuấn Anh, CSHS đã hai lần lừa đảo tiền và tình của các cô gái ở Thái Nguyên và một cô gái ở Xuân La, Tây Hồ mà chính báo Công an đã đưa tin? Tôi hỏi:
– Vậy à, vậy cậu có giấy tờ gì chứng minh cậu là công an không? Ăn mặc thế này là công an à? Hành động của cậu lúc nãy đến giờ càng không phải là công an. Nếu đúng là công an, cậu đưa chúng tôi xem giấy tờ rồi hỏi gì thì hỏi nhé.
– Công an hình sự có quyền ăn mặc hóa trang, anh đừng cãi, bỏ tất cả đồ dùng trong người ra. Anh em đâu, khám người.
Một đám du thủ du thực khác xông lại, cậu ta bẻ tay anh bạn đi cùng để lấy điện thoại.
Tôi bảo:
– Không cần, vậy các cậu định dùng luật rừng và sức mạnh trâu bò ở đây chứ gì? Thích thì tớ bỏ ra cho các cậu xem. Nhưng nên nhớ là các cậu đang vi phạm pháp luật.
– Luật lệ gì, đây là cơ quan công an.
Khi cậu ta ngang nhiên tuyên bố những điều đó, thì tôi thấy không còn gì để có thể lý lẽ với đám này. Tôi bỏ cái điện thoại lên bàn, đặt cái ví lên đó. Cậu ta thò ta vào người tôi lấy cái bật lửa zippo đặt lên bàn và định thò tay cầm ví của tôi. Tôi quát lên:
– Bỏ tay ra, không được đụng vào ví của tôi, định ăn cắp à?
Cậu ta rụt tay lại, cầm lấy điện thoại của tôi, đặt chế độ máy bay. Cậu ta nói:
– Tôi nói cho các anh biết, vào đây là phải…
– Này cậu, cậu đừng hỗn láo. Cậu chưa cho chúng tôi biết cậu là ai, lấy gì chứng minh cậu là công an, ăn nói hỗn hào với người lớn tuổi, cậu nghĩ đã là công an thì muốn làm gì thì làm à?
– Anh có biết đây là cơ quan nào không?Cậu ta hỏi với vẻ đe dọa.
– Tớ lạ gì, đây là số 7 Thiền Quang, ở đây, tớ đã gặp Chung con, Giám đốc Công an HN và giờ là Chủ tịch Tp này hồi cậu ấy đang là Đại tá Trưởng Phòng và là đội trưởng đặc nhiệm ở đây. Nhưng dù là cơ quan nào, thì cậu cũng phải theo luật pháp nhé, kể cả cậu có là Thủ tướng, thì vẫn phải giới thiệu. Cậu có biết cái câu đằng sau cậu là câu gì không: “Đối với nhân dân, phải kính trọng, lễ phép”.
– Nhưng các anh không phải là nhân dân.
– Vậy tôi không là nhân dân thì là gì? Là đồng bọn của cậu chắc?
Bó tay, có lẽ với đám kiêu binh ở số 7 Thiền Quang, nơi xuất thân của Giám đốc, Phó Giám đốc CA Hà Nội, là nơi hành xử với người dân theo quan niệm đã bị chúng đưa vào đó thì không còn là nhân dân. Cậu này ra vẻ hống hách và hách dịch trắng trợn bất chấp mọi điều cơ bản nhất là thái độ của một con người. Tôi ngao ngán bởi những chiến sĩ, đội phó, đội trưởng ở đây mà thái độ vô lễ đến thế. Tôi bảo:
– Cậu hãy hỏi người đàn ông đứng tuổi kia đi, xem những hành động của các cậu như từ nãy đến giờ có đúng tư cách con người không, chưa nói là chiến sĩ, cán bộ công an nhân dân nhé.
Người đàn ông từ đầu đến khi đó im lặng, khi đó ông ta bảo mấy cậu kia:
– Thôi, đưa đi chỗ khác đi.
Chắc hẳn ông ta cũng thấy ngứa mắt trước đám thanh niên hỗn láo với người lớn tuổi mà ông ta không tiện nói chăng. Đám du thủ đó đưa chúng tôi sang phòng bên cạnh, một vài tên ngồi canh chừng, còn đám kia thì tiếp tục bắt người.
Anh bạn đi cùng ngồi cãi vã với mấy đứa ngồi canh, đám này cũng chẳng khác mấy với tên cầm đầu lúc nãy. Cũng bặm trợn, cũng chẳng có thái độ cho ra con người là mấy. Hình như, ngành công an chọn vào đây một loại người khác hẳn với những loại người khác trong xã hội, hành xử như xã hội đen và luật rừng, lấy sức mạnh trâu bò làm cơ sở hành động. Chỉ có một điều khác, là họ được mang danh “Công an nhân dân”.
Một lúc sau, đám kiêu binh kia gọi anh bạn tôi ra ngoài. Trong phòng còn tôi với mấy cậu kia, tôi im lặng quan sát.
Về Quận
Ngồi một lúc, một đám người khác đến và bảo:
– Mời anh Vinh và anh về Quận.
Tôi nói:
– Về quận nào? Tôi không biết các cậu là ai. Tôi không đi đâu hết, thả tôi ra ngay.
– Thôi anh, bọn em ở Quận Hoàng Mai, bọn em sẽ đưa anh về Phường. Anh đi về với bọn em đi. Tôi bước ra cùng anh bạn, một chiếc xe 7 chỗ chở chúng tôi về Công an Quận Hoàng Mai.
Một vài gương mặt trong đám côn đồ bắt tôi, một số cũng đi xe máy đến Công an Hoàng Mai.
Tại Công an Quận Hoàng Mai. Hai người được đưa ra hai phòng khác nhau.
Họ đưa tôi vào một căn phòng ở tầng 1, ghi là Phòng Tiếp dân. Cùng ngồi với tôi, luôn có hai hoặc ba người trong phòng, một người mặc quần áo công an, một hoặc hai người khác là nhân viên an ninh mà tôi đã nhẵn mặt trước ngõ hoặc xung quanh nhà tôi mỗi khi có sự kiện gì đó.
Chợt đại tá Nguyễn Hồng Thái – Trưởng Công an quận Hoàng Mai, người mà khi mới nhậm chức đã ghé thăm nhà tôi nhận đồng hương – xuất hiện. Ông lớn tiếng:
– Ông Vinh à.
– Vâng, chào anh, tôi đây.
– Ông lại đi lên đó biểu tình.
– Tôi đang đi bộ trên vỉa hè, một đám mất dạy lại bắt tôi lên xe. Mà nếu đi biểu tình thì càng tốt chứ sao? Không biểu tình vì môi trường thì ngay cả gia đình bố mẹ và em út, cháu chắt ông trong quê lại được ăn cá chết nhiễm độc rồi ung thư cả loạt đấy.
Ông ta bỏ đi ngay.
Cậu công an đưa chúng tôi về lúc nãy, trở lại với bộ cảnh phục, quân hàm quân hiệu đầy đủ với một tập giấy Biên bản ghi lời khai.
Ngội trong phòng, cậu cảnh sát mới mặc quân phục cho người pha ấm chè mới, rót ra chén nước xong cậu ta bảo:
– Mời anh Vinh uống nước rồi ta làm việc. Cũng nói với anh là việc này không phải là việc của em, em bên đội Phòng chống Ma túy, nhưng hôm nay đội em trực nên phải làm việc với anh.
Tôi hỏi:
– Làm việc gì?
– Thì làm việc về việc anh có mặt trên đó và Công an Thành phố mời anh về giao cho bọn em làm việc.
– Tôi yêu cầu chú cho tôi xem cơ sở pháp luật nào để bắt tôi như bọn cướp trên đường, rồi đưa tôi về đây để làm việc? Tôi không có bất cứ việc gì để làm việc với các chú hôm nay.
– Đó là mời chứ ai bắt anh đâu.
– Theo ngôn ngữ Việt Nam, không có từ “mời” nào được sử dụng trong trường hợp một nhóm người như côn đồ chặn bắt người khác như bắt cướp rồi đưa về nhà bảo là mời cả. Chú thử xem, nhà chú có đám cưới, chú cho người chặn bắt như bắt giặc với người khác về nhà, gọi là mời về ăn cưới thì đúng không? Người Việt Nam chúng tôi không sử dụng từ mời trong trường hợp như vậy bao giờ.
Video đoạn Công an giả dạng côn đồ bắt người đi bộ trên đường.
(Còn nữa)
Hà Nội, ngày 9/5/2016
- J.B Nguyễn Hữu Vinh