Thứ Năm, 15 tháng 6, 2023

BẬT DẬY VÀ GIẾT LIỀN : Bài 17


Ronen Bergman

Trần Quang Nghĩa dịch

Chương 17 :  CÚ ĐẢO CHÍNH SHIN BET

 

‘ĐI VỀ PHÍA NAM TỪ TEL AVIV đến Ashkelon trên Đường số 4, một người lái xe di chuyển dọc theo đường cao tốc hai làn xe dài 32 km, khung cảnh Địa Trung Hải xanh tươi dần nhường chỗ cho thảm thực vật thưa thớt hơn khi Sa mạc Negev đến gần.  Đường số 4 chạy song song với bờ biển Địa Trung Hải, đi qua địa điểm thành phố Ashdod cổ của người Philistine, tại đó người Israel đã xây dựng một thành phố cảng mới.  Phần lớn khung cảnh cồn cát từng thống trị địa hình nay đã được phát triển, kéo dài đến tận Dải Gaza.

 Vào ngày 12 tháng 4 năm 1984, lúc 6:20 P.M, một chiếc xe buýt khởi hành đến Ashkelon từ ga cuối trung tâm ở Tel Aviv.  Có bốn mươi bốn hành khách, trong đó có bốn người Palestine, ngồi cách xa nhau và giả vờ như không quen biết nhau, cố che giấu sự lo lắng khi chuẩn bị cướp xe buýt đến Gaza và bắt hành khách làm con tin.

 Đây là những ngày khó khăn đối với Israel.  Đất nước này vẫn đang  liếm láp vết thương của mình sau cuộc chiến ở Lebanon, và vẫn chiếm đóng một phần đất nước đó.  Ngày càng có nhiều binh sĩ trở về trong túi đựng xác, nạn nhân trong các cuộc đụng độ thường xuyên với du kích ở đó.  Bên trong Israel cũng vậy, bạo lực ngự trị.  Vào ngày 2 tháng 4, ba kẻ khủng bố từ Mặt trận Dân chủ Giải phóng Palestine, những người đã đến Israel với tư cách là khách du lịch, đã nổ súng bằng khẩu tiểu liên và ném lựu đạn trên một con phố đông đúc ở trung tâm Jerusalem, khiến 48 người bị thương, một trong số đó đã chết sau đó.  Họ đã bị chặn lại chỉ nhờ hành động của dân thường có vũ trang.  Cũng có các hành động khủng bố của người Do Thái chống lại người Ả Rập.  Những kẻ cực đoan cánh hữu đã tấn công thị trưởng Palestine, đốt nhà và âm mưu cho nổ tung 5 chiếc xe buýt đông đúc.  Shin Bet đã bắt được họ ngay trước khi họ thực hiện cuộc tấn công thứ hai.

Bốn tên khủng bố trẻ tuổi người Ả Rập trên Xe buýt 300 đã bị cuốn vào vòng xoáy bạo lực này.  Họ đến từ khu vực Khan Yunis ở Gaza.  Thủ lĩnh của họ, Jamal Mahmoud Qabalan, hai mươi tuổi, là con trai trưởng trong một gia đình. Ngay vừa mới 16 tuổi,  cậu đã đảm đương gánh nặng mưu sinh cho gia đình từ khi người cha qua đời, làm công việc rửa bát cho nhiều nhà hàng ở Tel Aviv.  Cậu cũng đã thụ án một năm trong nhà tù Israel vì tội khủng bố nhỏ.  Ba người bạn đồng hành của cậu là Muhammad Baraka, mười chín tuổi, và hai anh em họ, Majdi và Subhi Abu Jumaa, cả hai đều là học sinh trung học chưa đầy mười tám tuổi.  Qabalan đã thuyết phục họ tham gia cùng cậu trong vụ khủng bố, với hy vọng sẽ gây được tiếng vang quốc tế rộng rãi.  Nhưng ngoài lòng nhiệt thành dân tộc của chúng, chúng không có liên kết với bất kỳ tổ chức nào, cũng không có bất kỳ vũ khí nào ngoài một quả lựu đạn cầm tay đơn độc.  Thay vào đó, chúng mang theo dao, một chai chất lỏng màu vàng trông như có vẻ là axit hoặc chất dễ cháy, và một xách tay với một số dây điện nhô ra, thực tế chỉ có vậy, mặc dù chúng nói với con tin rằng nó chứa một quả bom, lấy từ thuốc súng  từ hai rốc két chống tăng.

 Ra khỏi Tel Aviv 40 phút, khi xe buýt đến ngã ba Ashdod, một hành khách phát hiện con dao mà một tên trong nhóm Ả Rập đang mang.  Anh ta yêu cầu người lái xe dừng lại, giả vờ như mình bị ốm và muốn nôn mửa.  Khi bước xuống xe, anh ấy hét lên “Bọn khủng bố!”  và nhảy ra ngoài.  Cả bốn người nhận ra rằng mình đã bị bại lộ, và Qabalan chạy đến tài xế, dí dao vào cổ ông và ra lệnh cho ông ta bằng tiếng Do Thái “Đi — nhanh”.

 Người hành khách chạy thoát thân đã gọi cảnh sát.  Họ đặt rào chắn dọc theo tuyến đường của xe buýt, nhưng chiếc buýt đã phóng nhanh vượt qua tất cả chúng. Xe đến một điểm gần Deir al-Balah, ở trung tâm Dải Gaza, nơi lực lượng an ninh tìm cách chọc thủng lốp xe và khiến nó phải dừng lại sát một bức tường đá.  Một số hành khách bị thương do trúng đạn.  Tiếng hét của họ hòa lẫn với tiếng  những con tin khác và những tên “xa tặc”.  Người lái xe đã nhảy ra và la hét để hành khách bắt chước làm tương tự.  Một số thành công, nhưng sau đó Qabalan đóng cửa, và hầu hết bị mắc kẹt bên trong.

 Ngay sau đó, xe buýt bị bao vây bởi binh lính và lực lượng đặc biệt, cũng như các sĩ quan cấp cao của IDF và nhân viên hàng đầu của Shin Bet.  Các phương tiện truyền thông cũng có mặt tại hiện trường, cũng như một đám đông người tò mò đứng xem.  Qabalan hét lên rằng y sẽ chỉ trả tự do cho các con tin khi 500 tù nhân Palestine được thả khỏi nhà tù của Israel.

 Tiến hành đàm phán là chuyên gia cao cấp của Shin Bet về các vấn đề Ả Rập, Nahman Tal.  Ông sớm nhận ra mình đang đối phó với ai.  Như  tuyên bố đưa ra trong một lời khai sau đó, “Ngay lập tức tôi hiểu rằng chúng chỉ là những tên khủng bố nghiệp dư và không tạo ra mối nguy hiểm.”  Ehud Barak, khi đó là giám đốc tình báo quân sự, có ấn tượng rằng nếu Shin Bet có thể kéo dài các cuộc đàm phán trong vài giờ nữa, “bọn khủng bố sẽ đồng ý đổi các con tin lấy một số bánh mì.”

 Tuy nhiên, người Israel vẫn cảm thấy rằng nếu có thể giải thoát tất cả các con tin ngay lập tức bằng vũ lực, thì không cần đàm phán.  Lúc 4:43 sáng, tham mưu trưởng, Trung tướng Moshe Levy, người có mặt tại hiện trường, ra lệnh cho Sayeret Matkal xông lên xe buýt.  Một tay súng bắn tỉa ngay lập tức hạ gục Qabalan, người đang đứng ở đầu xe buýt, và y ngã xuống, chết trên tay lái, khiến còi xe kêu vang.  Hỏa lực của Sayeret cũng khiến một nữ hành khách thiệt mạng.  Những người lính cũng bắn chết Baraka và tìm thấy anh em họ Abu Jumaa đang trốn trong số hành khách.  Lúc đầu, chỉ huy của Sayeret, Shai Avital, ra lệnh giết chúng, nhưng khi ông ta nhận ra chúng không nguy hiểm, ông hủy bỏ lệnh ngay lập tức, “bởi vì, mẹ kiếp, tôi đã nhận thức được rằng ngay từ lúc vụ tấn công kết thúc,  chúng là tù nhân chiến tranh và không được giết chúng.”

 Cả hai được đưa xuống xe buýt, và sau một cuộc thẩm vấn ngắn của Chuẩn tướng Yitzhak Mordechai, sĩ quan bộ binh và lính dù, để xác định liệu có chất nổ hay những tên khủng bố khác trên xe buýt hay không, chúng đã được giao cho Shin Bet, nơi nhân viên của nó  đang tụ tập trên một cánh đồng lúa mì gần đó.

Micha Kubi, một trong những điều tra viên cấp cao của Shin Bet, thẩm vấn cả hai tên, nhưng điều kiện thật không lý tưởng.  “Tôi đang cố gắng làm mọi thứ một cách lặng lẽ,” Kubi nói, “nhưng mọi người ở đó đều đang rất điên cuồng.”

 Và rồi Avraham (Avrum) Shalom xuất hiện.

Shalom là người đứng đầu Shin Bet, và đã nắm chức vụ đó bốn năm.  Là con trai của người Do Thái Áo chạy trốn Đức Quốc xã, ông gia nhập lực lượng dân quân hoạt động bí mật Palmach khi mới mười tám tuổi.  Sau khi thành lập nhà nước, anh gia nhập đơn vị hoạt động Shin Bet.  Vào đầu những năm 1960, anh hợp tác với Yitzhak Shamir, khi đó là người đứng đầu đơn vị tiêu diệt có mục tiêu của Mossad, trong nỗ lực của Israel nhằm ngăn chặn các nhà khoa học Đức làm việc trong chương trình tên lửa của Ai Cập.  Hai người nhanh chóng trở thành bạn bè của nhau.  Khi Menachem Begin từ chức và Shamir trở thành thủ tướng vào năm 1983, “Shalom trở thành người quan trọng nhất trong cơ sở an ninh,” Carmi Gillon, người đứng đầu Shin Bet vào những năm 1990, nói  “Và tôi nghĩ rằng những gì đã xảy ra với Avrum (Shalom)là ông ta cảm thấy như thể mình có thể làm bất cứ điều gì mình muốn làm.”

 Shalom điều hành tổ chức mà không chịu sự kiềm chế nào, và nhiều cấp dưới coi ông ta là một kẻ độc tài thao túng và tàn nhẫn.  “Đối với Avrum (Shalom), không có gì phải sợ hãi,” Yuval Diskin, một đặc nhiệm dưới quyền Shalom, người, hai mươi năm sau, sẽ là người đứng đầu cục, nói.  “Đã có sự sợ hãi.  Chúng tôi sợ ông ta.  Ông ta là một người mạnh mẽ, tàn bạo, khôn ngoan, rất cứng đầu, không khoan nhượng và là một tay nịnh bợ. ”

 Ngay sau khi cơn bão xe buýt kết thúc, Shalom đã tham khảo ý kiến ​​của tham mưu trưởng Levy trước khi đến đám nhân viên của mình trên cánh đồng lúa mì.

 “Avrum [Shalom] đang cầm một khẩu súng lục,” Kubi nói.  “Và ông ấy đập báng súng với tất cả sức mạnh xuống đầu một trong hai tên khủng bố.  Tôi đã nhìn thấy báng súng  thực sự đập lõm hộp sọ y”.

 “Ông ấy đang nổi cơn thịnh nộ,” một nhân viên Shin Bet khác nói.

 Kubi tuyên bố rằng mình không thể tiếp tục cuộc thẩm vấn trong tình trạng hỗn loạn đang diễn ra tại hiện trường và yêu cầu chuyển các tù nhân đến cơ sở thẩm vấn của Shin Bet ở Gaza.  Các thành viên của Đội Chim,  đơn vị hoạt động của cơ quan có nhiệm vụ canh giữ hai tù nhân, đưa chúng ra khỏi cánh đồng.  Shalom ra hiệu cho chỉ huy của đơn vị, Ehud Yatom, đứng sang một bên với mình , và thì thầm nói với anh ta, “Kết liễu chúng đi.”

 Shalom không muốn những tên khủng bố được đưa ra xét xử trước tòa án.  Ông tin rằng việc cho phép những tên cướp xe buýt để khủng bố được xét xử thích đáng chỉ khuyến khích khủng bố nhiều hơn.

 Tuy nhiên, hai tên tội phạm không thể bị hành quyết tại nơi công cộng, trước sự chứng kiến ​​đông đúc của binh lính, phóng viên và dân thường.  Vì vậy, Yatom và nhóm của anh ấy đã lái xe đưa cả hai đến một cánh đồng vắng vẻ cách đó vài dặm.  Subhi và Majdi, bị vùi dập và choáng váng trước những sự kiện xảy ra trong đêm, được đưa ra khỏi xe và nằm dài trên mặt đất.  Yatom giải thích cho ba người khác những gì phải làm, nhặt một tảng đá lớn và đập mạnh vào đầu Majdi.  Những người khác cũng tham gia.

Họ đánh hai tên đến chết bằng đá và thanh sắt, một phương pháp tàn bạo được lựa chọn để có vẻ như cả hai đã bị sát hại bởi đám binh lính và dân thường phẫn nộ, nổi loạn (và không xác định được danh tính) ngay sau cuộc đột kích xe buýt.

 Kubi đang đợi tại cơ sở thẩm vấn Gaza khi anh được thông báo rằng những tên khủng bố đã chết trên đường giải đi, do bị đánh đập bạo lực được cho là từ đám dân thường và binh lính.  “Tôi nhận ra chính xác những gì đã xảy ra,” Kubi nói.  “Chính sách của Avrum là những kẻ khủng bố thực hiện một cuộc tấn công không được sống sót.  Tôi không ngạc nhiên khi họ nói với tôi rằng chúng không đến để thẩm vấn.  Tôi về nhà đi ngủ.  Tôi nghĩ rằng toàn bộ sự việc đã kết thúc và xong xuôi ”.

__

 KUBI SUY NGHĨ NHƯ VẬY VÌ những sự việc đã qua và giải quyết xong ngay khi thi thể đã lạnh.  Qua nhiều năm trôi qua, khi các cuộc tấn công khủng bố xảy ra nhiều hơn, áp lực của công chúng lên chính phủ và các lực lượng vũ trang gia tăng, yêu cầu họ áp dụng các biện pháp chống khủng bố nghiêm ngặt hơn.  Tuy nhiên, khi các phản ứng của Israel tăng cường, các hoạt động kiểm tra và kiểm soát đối với những phản ứng đó dần dần bị suy yếu.  Giết chóc có mục tiêu — vốn đã từng được thực hiện một cách hạn chế, ở xa biên giới đất nước và phải được cấp phép ở  cấp cao — đã bắt đầu được sử dụng thường xuyên hơn, gần nhà hơn và ít bị giám sát hơn.  Chẳng hạn, những “hành động bất thường” bị phân lập mà một số đơn vị vô đạo đức gây ra trong và sau Chiến tranh Sáu ngày, đã trở thành một thông lệ được chấp nhận vào giữa những năm 1970, mặc dù rất đáng nghi ngờ về tính hợp pháp.

 Shin Bet, chịu trách nhiệm ngăn chặn các cuộc tấn công của PLO trong các vùng lãnh thổ bị chiếm đóng, đã sử dụng các chiến thuật bất hợp pháp từ những năm 1960. Những người thẩm vấn Shin Bet lo sợ, không phải vô cớ, rằng nếu họ không khai thác thông tin từ những tù nhân bị bắt, sẽ có thêm nhiều người Israel bị giết.  Những điều bắt đầu là việc đe dọa và sỉ nhục tù binh trong các cuộc thẩm vấn đã phát triển thành hành vi tra tấn dã man về thể chất và tâm lý: giả vờ hành quyết, không cho ngủ, buộc các tù nhân phải chịu đựng các tư thế căng thẳng đau đớn và nhiệt độ quá nóng và quá lạnh.  Các tù nhân đôi khi được tiêm chất được cho là “huyết thanh sự thật” và được cho biết là sẽ gây ra chứng bất lực.

 Những căn phòng tối tăm và bẩn thỉu ở tầng hầm nơi Shin Bet tiến hành các cuộc thẩm vấn mang tính tàn độc đến mức “một người bình thường trải qua ngưỡng đó cũng sẽ sẵn sàng thú nhận mình đã giết Chúa Giêsu,” Gillon nói.

 Ngay cả Avraham Shalom cũng nói rằng ông đã bị sốc bởi những gì  nhìn thấy khi ấy đến thăm trại giam Hebron với tư cách là người đứng đầu  Đội Chim và chứng kiến ​​cảnh nướng “một người Ả Rập trông đã lớn tuổi.  Khi đó ông ta năm mươi lăm tuổi, người Ả Rập đó, nhưng trông già hơn nhiều.  Và  chàng trai của chúng tôi, người biết tiếng Ả Rập, đang hét vào mặt y, “Tại sao mầy nói dối?” Tên Ả Rập xác xơ, già yếu, khốn khổ,  và tôi bắt đầu cảm thấy xót xa cho y. Tôi hỏi: “Tại sao anh ta lại phải hét to vào mặt y?” Cuối cùng người thẩm vấn chụp một chiếc ghế, và đập nó xuống sàn gãy vỡ, rồi lấy một chân  ghế đánh vào bàn tay y.  Anh ta nói, “Đặt tay lên bàn,” và anh đập nát tất cả các ngón tay của y. ”  Trong một lần khác, Shalom nói, “Tôi đã thấy một người thẩm vấn giết một tên Ả Rập.  Không bằng câc quả đấm. Anh ta ném y từ bức tường này sang bức tường khác, từ bức tường này sang bức tường khác, bức tường này sang bức tường khác… rồi anh ta nắm đầu y và gần như đập vỡ bức tường bằng đầu của tên Ả Rập đó.  Một tuần sau, tên Ả Rập chết vì xuất huyết não.  Rồi chuyện đó cũng bỏ qua. ”

 Một số tù nhân đã chết trong khi bị tra tấn, và một số buộc phải tự sát.  Trong những trường hợp khác, các người hoạt động PLO bị giam giữ để thẩm vấn được phát hiện đã chết thậm chí chưa hề đến được nhà giam.

 Thỉnh thoảng, một người hoạt động PLO sẽ biến mất.  Gia đình của họ nghi ngờ họ đang bị Israel giam giữ và họ yêu cầu cảnh sát hỗ trợ.  Sau đó, cảnh sát sẽ công bố một bức ảnh người mất tích trên một tờ báo – quy trình tiêu chuẩn trong những trường hợp như vậy – và họ sẽ hỏi Shin Bet liệu cơ quan có bất kỳ thông tin nào.  Yossi Ginossar, một quan chức cấp cao của Shin Bet cho biết: “Chúng tôi từng có một công thức cố định.  “Không có thông tin nào trong cơ sở an ninh về nơi ở của người này.” Đây là những gì chúng tôi đã nói với cảnh sát mỗi khi họ hỏi chúng tôi, mặc dù chúng tôi biết rất rõ y được chôn ở hố nào. ”

 Một số trong những người biến mất đó đã bị giết như một phần của chương trình bí mật có mật danh là Quả tạ (Weights).  Trong một hoạt động của Quả tạ, Abu Jihad đã cho người của mình chở lậu một lượng lớn vũ khí vào các vùng lãnh thổ bị chiếm đóng, chúng được cất giữ trong các hốc kín cho đến khi được các đặc nhiệm Palestine sử dụng để tấn công các biệt đội DoThái.  Đôi khi Shin Bet phát hiện ra vị trí của kho cất giấu, đặt người theo dõi, đợi người đến lấy và tóm chúng.  Tuy nhiên, trong nhiều trường hợp, Shin Bet đã gài thuốc nổ vào các hốc cất giấu vũ khí,  và được kích nổ từ xa khi các nhóm Palestine xuất hiện đến lấy súng.

Một nguồn tin của Shin Bet cho biết, “ý tưởng cơ bản đằng sau Quả tạ được lấy từ khái niệm được nhập khẩu từ [hoạt động quân sự của Israel tại] Lebanon,” cho rằng có nhiều lúc không đáng để giữ tù binh. Việc làm đó vừa gây rủi ro lớn hơn cho lực lượng  chúng ta, vừa khiến phía bên kia muốn bắt con tin để đổi chác.  Và trong mọi trường hợp, họ đáng chết.  Theo cách mà chúng tôi nhìn thấy mọi thứ khi đó, bất cứ ai đến kho cất giấu để lấy vũ khí và sử dụng chúng để giết người Do Thái, tốt hơn hết là cho họ bị tai nạn lao động ”.

 Các hoạt động của Quả tạ— hành quyết tức khắc những kẻ tình nghi không đặt ra mối đe dọa trước mắt, vi phạm luật pháp của Israel và các quy tắc chiến tranh — không phải là hành động bất nhân của các đặc vụ bất hảo.  Chúng là những vụ giết người ngoài luật pháp được chính thức phê chuẩn , được đề xuất với người đứng đầu Shin Bet từ các chỉ huy cấp cao của ông ta, được ông ta chấp thuận và sau đó là thủ tướng, trước tiên là Rabin, sau đó là Begin và Shamir.

 Một số vụ nổ trong hoạt động Quả tạ được thực hiện từ xa bằng cách sử dụng một tia hoặc một chùm sóng có mật danh là Plate (Bản), được coi là một cách tân công nghệ tiên tiến nhất vào thời điểm đó.  “Về lý thuyết thì điều đó rất tốt”, một nhân viên cấp cao của Shin Bet tham gia các hoạt động này cho biết, “nhưng những nơi cất giấu này đôi khi chỉ được che đậy rất hời hợt, dưới đống đổ nát hoặc dưới một tảng đá lớn.  Đôi khi đó là một tên PLO đến lấy vũ khí, nhưng cũng có lúc một gã chăn cừu sẽ vô tình nâng tảng đá lên, hoặc một cặp đôi đang đi dạo lãng mạn ở vùng nông thôn bỗng nhiên tò mò. Không ít người vô tội đã thiệt mạng trong những vụ việc như vậy”.  Quân đoàn Tuyên úy IDF sẽ chuyển xác vào ban đêm và đem đi chôn ở nghĩa địa dành cho những tên địch đã ngã xuống.

 Shin Bet thực hiện một chính sách nghiêm ngặt về việc nói sự thật bên trong tổ chức và thể chế hóa việc nói dối với thế giới bên ngoài.  Các tù nhân phàn nàn trước tòa rằng họ chỉ thú nhận sau khi bị tra tấn, nhưng điều đó không quan trọng.  Khi những người thẩm vấn được gọi đến để làm chứng, họ sẽ thực hiện những gì được dạy, bên trong Shin Bet, thao tác “Hãy để anh ta nhìn vào mắt tôi”.  Khi được hỏi liệu họ có đánh tù nhân hay tra tấn y theo bất kỳ cách nào không, họ sẽ nhìn quan tòa, rồi nhìn vào tù nhân, rồi quay lại quan tòa, và nói, “Tôi không chạm vào anh ta.  Hãy để anh ấy nhìn vào mắt tôi bây giờ và nói rằng chúng tôi đã làm gì với anh ấy ”.

 “Chúng tôi đã phủ nhận mọi thứ,” Arieh Hadar, người đứng đầu bộ phận thẩm vấn sau đó nói.  “Tất nhiên, các quan tòa đã tin chúng tôi.  Bởi vì một số người Ả Rập có xu hướng mô tả phóng đại những gì chúng tôi đã làm, nên việc bác bỏ tất cả không có vấn đề gì cả ”.

 Hadar và mọi thành viên khác của Shin Bet được phỏng vấn cho cuốn sách này khẳng định rằng tài nguyên được cung cấp từ các cuộc thẩm vấn đã cứu mạng sống của nhiều người Israel bằng cách ngăn chặn các cuộc tấn công khủng bố.  Họ cũng nhiều lần tuyên bố rằng chỉ có những người có tội mới bị ngược đãi.  Ông nói: “Chúng tôi không bao giờ ngụy tạo bằng chứng. “ Chúng tôi không bao giờ bịa ra những sự thật mà chúng tôi không tin là đúng.  Chúng tôi không bao giờ ra tòa nếu nghìn phần trăm chúng tôi không tin chắc  người đó thực sự có tội ”.

Chương trình Quả tạ bị hủy bỏ vào ngày 8 tháng 4 năm 1979, sau khi một quả bom sai sót giết chết một đặc nhiệm Shin Bet.  Avraham Shalom được bổ nhiệm làm người đứng đầu Shin Bet vào năm 1980, và ông ta ngay lập tức khôi phục chiến dịch, với một nhịp độ gia tăng.

__

 SHIN BET CỦA SHALOM sử dụng các chiến thuật gây hấn chống lại người Palestine tại các vùng lãnh thổ bị chiếm đóng và Lebanon, nhưng ông nhận thức rõ rằng, cuối cùng, việc chiếm đóng là một vấn đề không thể giải quyết bằng vũ lực.  Ông nói: “Tất cả những gì chúng tôi làm là kiểm soát cuộc chiến.  Chúng tôi có thể giữ ngọn lửa ở một mức độ nhất định để nhà nước có thể làm những gì họ muốn và điều đó rất quan trọng.  Nhưng điều đó không giải quyết được vấn đề chiếm đóng.”

 Ông ta không đơn độc trong quan điểm này.  Hầu như tất cả những người đứng đầu cộng đồng tình báo đều có quan điểm cấp tiến thiên tả về vấn đề Palestine và ủng hộ một giải pháp chính trị dẫn đến một thỏa hiệp sẽ tạo ra một nhà nước Palestine độc ​​lập.  Nhưng nếu có nói về điều này, thì họ phải giữ một giọng rất nhẹ nhàng.  Bất chấp ý kiến ​​cá nhân của mình về việc chiếm đóng, Shalom không chống lại cấp trên của mình, mà chỉ tiếp tục thực hiện, rất hiệu quả, chính sách ngăn chặn khủng bố.

 Vào thời điểm đó, Shin Bet cảm thấy khó khăn trong việc xử lý sự bùng phát các hành động khủng bố chống lại quân đội IDF ở Lebanon, một vùng đất mà cơ quan này không tuân theo bất kỳ kỷ luật nào, và do đó đã sử dụng các phương pháp đặc biệt tàn bạo.  Shimon Romah, người đứng đầu hoạt động của cơ quan tại quốc gia đó cho biết: “Quá trình Liban hóa đã ảnh hưởng đến Shin Bet.  “Không có dân thường hay nhà báo nào di chuyển xung quanh, cảm giác tự do làm việc mà không cần bị các phương tiện truyền thông chúi mũi là rất tuyệt vời, và điều đó đã có tác dụng.”

 Quyền tự do hành động đó đã ảnh hưởng đến Avraham Shalom.  Yossi Ginossar nói: “Có một quá trình bại hoại ở tất cả các mức độ bởi vì Lebanon.  Vì vậy, có thể là Avrum, người có liên quan đến những gì đang diễn ra ở Lebanon một cách mật thiết nhất, đã đưa ra những chỉ dẫn mà  ông ấy có thể thoát tội ở Lebanon nhưng không có tác dụng trong thực tế Israel.”

 Vào thời điểm xảy ra vụ tấn công Ashkelon, Shalom đã giám sát các hoạt động tại Shin Bet mà không bị trừng phạt trong 4 năm.  Không có lý do gì để nghi ngờ rằng thêm một vài người Palestine bị giết khác sẽ gây ra vấn đề.

 Nhưng một trong những người đã lao về phía chiếc xe buýt khi chiến dịch giải cứu bắt đầu và đứng ngay bên cạnh nó khi chiến dịch kết thúc là một nhiếp ảnh gia báo chí người Israel tên là Alex Levac.

 Trong cuộc hỗn loạn xảy ra sau đó, Levac đã chụp ảnh mọi người xung quanh mình.  Anh nhìn thấy hai người đàn ông vạm vỡ dẫn một thanh niên tóc đen, thấp hơn đi khỏi.  Lúc đầu, anh ta không thấy y bị còng tay.  “Khi tôi chụp được bức ảnh đó, tôi không biết y là ai.  Lúc đầu, tôi nghĩ y là một trong những hành khách được giải cứu ”, Levac nói với hội đồng điều tra.“ Nhưng khi một người hộ tống giận dữ xông vào tôi, tôi nghĩ anh ta phản đối việc họ bị chụp ảnh vì y là một mật vụ.”  Trên thực tế, đó là Majdi Abu Jumaa (tên khủng bố), cùng với hai đặc nhiệm Đội Chim.

 “Chúng tôi đã lôi y đi,” một người trong số họ khai.  “Sau vài mét,  một tia chớp đèn flash lóe lên.  Một trong những người hộ tống hét lên, ” Tịch thu phim!”

 Levac vẫn chưa nắm được chính xác chuyện gì đang xảy ra, nhưng anh ấy nhận ra rằng có điều gì đó quan trọng trong bức ảnh cuối cùng mình vừa chụp, vì vậy trong thời gian trước khi đặc vụ Birds đến gặp anh ấy và yêu cầu nộp cuốn phim trong máy ảnh, anh ấy đã nhanh chóng kéo cuộn phim ra khỏi máy ảnh và nhét sâu cuộn phim đã chụp vào một chiếc tất của mình.

 IDF thông báo rằng “những kẻ khủng bố đã chết khi quân đội tấn công chiếc xe buýt vào rạng sáng hôm nay, mười giờ sau khi nó bị chiếm đóng trên đường cao tốc ven biển.”  Các biên tập viên của tờ báo mà Levac làm việc, Hadashot, nhận ra rằng họ có một tin sốt dẻo và muốn công bố bức ảnh, nhưng nhà kiểm duyệt quân đội đã ngăn họ lại.  Tuy nhiên, ai đó đã làm rò rỉ nó cho các tờ báo nước ngoài, bao gồm cả tuần báo Stern của Đức, đã đăng nó.  Sau đó, Hadashot bất chấp người kiểm duyệt và cho in  câu chuyện, nói là trích dẫn tờ The New York Times và sau đó đăng cả bức ảnh.

 Majdi Abu Jumaa được người thân và hàng xóm ở Dải Gaza xác định chính là người thanh niên trong bức ảnh.  Không có vết thương nào được nhìn thấy, mắt y mở, y bị còng tay và các đặc vụ dường như không hỗ trợ y, cho thấy y đang tự đứng vững được.

 Việc công bố các bức ảnh sau khi có thông báo chính thức rằng tất cả những tên khủng bố đã bị tiêu diệt trong cuộc đột kích đã gây ra một sự công phẫn trong dân chúng đồng thời với sự thiếu tin tưởng vào các nhà chức trách do Chiến tranh Liban tạo ra, và dẫn đến việc một số cơ quan truyền thông cấp tiến tổng tấn công vào chính phủ.

 Thủ tướng Shamir và Shalom đã phản đối cuộc điều tra về sự kiện này nhưng lời kêu gọi của họ đã rơi vào tai kẻ điếc.  Bộ trưởng Quốc phòng Moshe Arens đã ra lệnh thành lập một ban điều tra và sau đó, một ban điều tra khác được thành lập bởi Bộ Tư pháp.

__

 VÀO NGÀY 28 THÁNG 4, hai ngày sau khi cuộc điều tra đầu tiên được công bố, Avraham Shalom đã ra lệnh cho mười cộng sự của mình — nhân viên của Đội Chim đã tham gia vào vụ giết người, cố vấn pháp lý của cơ quan và các quan chức hàng đầu khác, bao gồm cả Yossi Ginossar — ​​tập hợp trong một vườn cam gần Netanya, phía bắc Tel Aviv.  Ông ta chọn một địa điểm biệt lập, nơi không ai có thể nhìn thấy họ, cách xa các cơ sở của Shin Bet, nơi được bao phủ bởi các thiết bị nghe lén.  Những thiết bị đó thường phục vụ các mục đích của tổ chức.  Tuy nhiên, giờ đây, Shalom lo sợ chúng có thể phá vỡ kế hoạch của mình.

 Đêm đó, bên dưới những vì sao, Shalom và người của ông ta đã tuyên thệ không bao giờ tiết lộ sự thật và sẽ làm bất cứ điều gì cần thiết để che giấu vụ tai tiếng, bởi vì nếu họ không làm vậy, Shalom nói với họ, “thiệt hại nghiêm trọng sẽ gây ra cho  an ninh quốc gia và bí mật của Shin Bet sẽ bị phanh phui.

 Họ biết rằng nếu họ nói sự thật, hoặc nếu sự thật bị vạch trần bởi cuộc điều tra này, họ có thể bị xét xử vì tội tra tấn, thậm chí là giết người.  “Họ chỉ đơn giản thề với nhau rằng sẽ không bao giờ tiết lộ điều này,” Reuven Hazak, phó của Shalom cho biết.  “Không phải vấn đề của Krenk [‘Buồn nôn’trong tiếng DoThái, mật danh của vụ giết người], cũng không phải vấn đề của việc che đậy”.

 Trong vườn cam và tại các cuộc họp tiếp theo tại nhà của họ, họ đã lập một kế hoạch mà Hazak, người đã tham dự một số cuộc họp, mô tả khi nhìn lại là “một chiến dịch được lên kế hoạch trước nhằm chống lại các thể chế luật pháp và chính quyền nhà nước”.

 Kế hoạch có hai phần phụ thuộc lẫn nhau.  Đầu tiên, Shalom đề nghị với Arens và Shamir rằng một đại diện của ông ta nên được chọn làm thành viên của ủy ban điều tra, để “vị trí của Shin Bet được đại diện và để đảm bảo rằng bí mật của tổ chức sẽ không bị tổn hại.”  Đề xuất có vẻ vô tội này đã được chấp nhận, và Yossi Ginossar được chỉ định là thành viên của cuộc điều tra của Bộ Quốc phòng.

 Ginossar sẽ đóng vai trò là con ngựa thành Troy của Shalom.  Ông ta là một trong những người đã tuyên thệ bí mật trong rừng cam, và bản thân ông ta cũng bị xúc phạm bởi ngay sự tồn tại của ủy ban điều tra.” Chuyện gì đã xảy ra thế?  Hai tên khủng bố cướp một chiếc xe buýt và giết hành khách  đã chết,” ông ta phản đối sau này.  “Vì điều này mà các ông lật đổ cả một thế giới?  Đạo đức giả!  Trong nhiều năm, chúng tôi đã làm sạch nước thải của Israel và mọi người ít nhiều biết cách làm sạch nước thải là như thế nào. “

Ginossar nói, “Tôi đã  không và giờ cũng không gặp bất kỳ vấn đề đạo đức nào về việc tiêu diệt bọn khủng bố.”  Vấn đề của ông ấy là “với  các sự kiện trên thực địa.  Có rất nhiều nhân viên bên ngoài Shin Bet đã có mặt ở đó. ”  Giải pháp của ông: “Quy tắc tối cao sau một chiến dịch thất bại là xóa dấu vân tay của Nhà nước Israel.  Không nói sự thật là một phần không thể thiếu để gỡ bỏ vấn đề ”.

 Trong ngày, ủy ban ngồi trong phòng họp của Bộ Quốc phòng và nghe các nhân chứng – binh lính, đặc nhiệm Shin Bet, dân thường, con tin và nhiếp ảnh gia Alex Levac.  Sau đó, vào ban đêm, Ginossar lẻn đến gặp Shalom và nhóm bên trong của ông  ta tại nhà của cố vấn pháp lý, để điền vào thông tin chi tiết của phiên họp ngày hôm đó và giúp chuẩn bị các nhân chứng cho ngày hôm sau.

 Điều này dẫn đến phần thứ hai trong âm mưu của Shalom: gán ghép tội cho những binh sĩ Israel vô tội vào hai vụ giết người mà ông ta đã ra lệnh.  Cùng với Ginossar, cố vấn pháp lý của Shin Bet và các thành viên của biệt đội Chim, Shalom đã lên một kế hoạch tinh vi để chuyển các cáo buộc giết người từ chính họ sang những người đã đặt tay lên các tên Palestine trước tiên: binh lính IDF dưới sự chỉ huy của Chuẩn tướng.  Tướng Yitzhak Mordechai.

 Kế hoạch này thật ngoạn mục ở mức độ  phản trắc của nó.  Nó đòi hỏi sự khai man, âm mưu và sự phản bội sâu sắc, choáng váng với một con người và bạn thân trọng danh dự.  Ginossar và Mordechai đã thân thiết nhau kể từ khi họ hợp tác trong cuộc xâm lược Liban năm 1982.  Ginossar thậm chí đã trao cho Mordechai một huân chương Shin Bet đặc biệt vào ngày 27 tháng 6 năm 1982, như một dấu hiệu công nhận công lao vì đã giúp Shin Bet giết Azmi Zrair, sĩ quan hoạt động của Fatah ở miền nam Lebanon.

 Ginossar xoay quanh một mạng lưới dối trá phức tạp.  Anh hiểu rõ những gì ban hội thẩm yêu cầu.  “Các bạn, đừng tự huyễn hoặc mình,” anh ấy nói tại một trong những cuộc tụ họp bí mật.  “Ai đó phải bị kết tội ở đây.  Nếu không thì ủy ban này sẽ không thực hiện được nhiệm vụ của mình… Người duy nhất có thể bị buộc tội là Yitzhak Mordechai. ”

 Bằng chứng quan trọng là của chỉ huy Đội Chim Ehud Yatom.  Shalom, Ginossar và những người khác đã tập đi diễn lại lời khai man với Yatom suốt đêm hôm trước.  Anh ấy nói với ban hội thẩm, “Tôi và người đứng đầu Shin Bet đã đến hiện trường.  Tôi nhìn thấy hai đám người, cách nhau chừng chục mét.  Có hai mươi đến ba mươi người trong mỗi cụm…. Khi tôi chen chân vào, tôi nhìn thấy một đám người mà giờ đây khiến tôi nhớ lại cảnh mô tả về bọnlính Syria đã tấn công phi công của chúng ta [những người đã bị bắn rơi ở Syria].  Họ đang làm bất cứ điều gì họ cảm thấy thích bằng tay và chân của mình.  Khi tôi nhìn thấy tên khủng bố, tôi cũng cho anh ta một cái tát.  Tôi đã bị cuốn vào bầu không khí cuồng nộ của đám đông.”  Anh ta nói rằng anh ta không thấy người của Shin Bet trong đám đông, nhưng anh ta đã nhìn thấy Tướng Mordechai tấn công một tên khủng bố bằng khẩu súng lục của mình.

Yatom nói với ban hội thẩm rằng khi những tên khủng bố được giao cho mình, chúng đang ở trong tình trạng rất tồi tệ, và anh ta đã đưa chúng đến bệnh viện, nơi chúng được tuyên bố là đã chết.  Người đứng đầu cuộc điều tra, Thiếu tướng về hưu Meir Zorea, đã rất ấn tượng trước sự trung thực của Yatom.  Anh ta là nhân chứng duy nhất thú nhận, thậm chí anh ta còn bày tỏ sự hối hận vì đã tát một tên khủng bố.  “Lời thú nhận” này tất nhiên là nhằm che đậy một bí mật lớn hơn nhiều.

 “Anh đã thấy ai thực hiện cú đánh?”  một quan chức Shin Bet khác đã được hỏi khi ra làm chứng, sau khi anh ta mô tả cảnh mình  đã chứng kiến ​​như một vụ hành hình kiểu vô pháp  “Nó rất phức tạp, khó nhớ lại,” anh ta trả lời.  “Người duy nhất mà tôi ấn tượng là Itzik [Yitzhak] Mordechai.  Những cú đánh của ông ấy vang lên tận trời xanh ”.  Tuy nhiên, một nhân chứng khác của Shin Bet nói, “Tôi đã thấy Itzik đánh vào đầu họ, những cú đánh nghiêm trọng,” nhưng anh ta không thể xác định được ai khác.  Một cuộc diễu hành của các nhân chứng từ cục an ninh đều theo một giuộc.

Những kẻ chủ mưu cũng cố gắng xúi giục Kubi khai man.  Ginossar “đến với tôi để đảm bảo rằng tôi sẽ làm chứng mình đã nhìn thấy Mordechai đánh họ đến chết,” Kubi nói.  “Tôi đã nói với anh ấy rằng tôi không thấy điều đó.  Anh ấy tiếp tục và hỏi theo quan điểm của tôi,  Avrum (Shalom) không có mặt trong khi bọn khủng bố đang bị đánh đập có phải không.  Tôi nói rằng, thực ra, ông ta đã ở đó – và thậm chí là người đầu tiên tấn công họ.  “Nếu vậy,” anh ta nói, “thì theo quan điểm của tôi, anh hoàn toàn không có mặt ở đó.” Sau đó, họ cử tôi đi làm nhiệm vụ thường trực ở Ý.  Tôi nhận ra rằng họ muốn tôi càng xa uỷ ban điều tra càng tốt.”

 Tuy nhiên, hội đồng điều tra của Bộ Tư pháp đã kiên quyết thẩm vấn Kubi.  Anh bí mật bay đến Israel, và trong một cuộc gặp gỡ đầy chua cay với Avraham Shalom, anh nói với sếp của mình rằng anh ta sẽ không sao lưu phiên bản các sự kiện của sếp.  Shalom hét lên, “Đây là sự phản bội!”

 Kubi, người đã nhiều lần đối mặt với nguy hiểm nghiêm trọng trong suốt ba mươi năm ở Shin Bet, cho biết ông chưa bao giờ sợ hãi mạng sống của mình hơn lúc đó.  “Tôi sợ rằng mình sẽ không thể sống sót thoát ra khỏi đó,” ông nói.  Ông ấy đã thoát được, nhưng cảm xúc của ông ấy chỉ ra chiều sâu mà Shin Bet đã  nhúng tay vào.

 Cuối cùng, một thỏa hiệp đã đạt được giữa Kubi và Shalom, Ginossar, và cố vấn pháp lý.  Kubi sẽ làm chứng – giả dối – rằng ông ta đang bận bịu với cuộc thẩm vấn nên không nhìn thấy ai đã đánh bọn khủng bố.

 Lời khai của các nhân chứng khác — được thêu dệt bởi các chuyên gia bậc thầy về gian trá và tung hỏa mù, thực tập trong nhiều giờ — tất cả đều được kiểm tra chéo một cách hoàn hảo với nhau.  Hiệu ứng tích lũy của mười ba câu chuyện giống nhau từ những nhân viên có vẻ ngoài danh giá đã gây ấn tượng mạnh mẽ cho các ủy ban điều tra.

__

 VÀO NGÀY 20/5, ỦY BAN điều tra đã đưa ra kết luận của mình: “Từ tài liệu điều tra cho thấy rõ ràng  lực lượng IDF và nhân viên Shin Bet không nhận được bất kỳ mệnh lệnh nào từ đó có thể hiểu được rằng hai tên khủng bố vẫn còn sống phải bị giết hoặc bị hại.”

 Cuộc điều tra đã hoàn toàn tin cậy vào lời khai của Avraham Shalom, và lưu ý rằng lời khai và tuyên bố của Mordechai rằng mình không phải là người đã giết hai tên khủng bố “là không phù hợp một phần với một số lời khai mà chúng tôi đã nghe và được hỗ trợ bởi một số chi tiết nhất định của những lời khai khác.”

 Ủy ban không xác định ai đã giết các tù nhân nhưng khuyến nghị cảnh sát quân sự tiến hành một cuộc điều tra chống lại Mordechai.  Điều này dẫn đến bản cáo trạng của ông ta về tội ngộ sát.  Vào tháng 7 năm 1985, ban điều tra của Bộ Tư pháp đưa ra kết luận tương tự.

 Âm mưu của Shalom đã thành công.  Một người vô tội sẽ bị xét xử vì tội ác của mình.

 Mordechai mạnh mẽ phủ nhận những cáo buộc chống lại mình, nhưng hầu như không ai tin ông ta.  Ehud Barak nói: “Bất kỳ người nào khác ở trong hoàn cảnh của Mordechai sẽ tự sát.

 Mordechai nói: “Trong hai năm, tôi và gia đình đã trải qua cảnh địa ngục trần gian.”

 Tuy nhiên, may mắn cho ông ta, một nhà vận động quân sự trẻ tuổi và năng động tên là Menachem Finkelstein, người đại diện của quân đội trong hội đồng điều tra của Bộ Tư pháp, sau đó đã tham gia vào quá trình đánh giá xem Mordechai có nên bị truy tố hay không.

 Finkelstein, một người Do Thái Chính thống giáo có khuynh hướng chẻ sợi tóc ra làm tư và theo chủ nghĩa hoài nghi truyền thống kinh Talmud, người sau này sẽ  trở thành thẩm phán tòa án quận nổi tiếng, đã xem xét bằng chứng và cảm thấy có điều gì đó không ổn.  “Một mặt, lời khai của các nhân viên Shin Bet không rõ ràng,” anh nói.  “Thật không thể tưởng tượng được rằng mọi người trong số họ đều nói dối.  Nhưng nỗ lực đổ lỗi cho Mordechai đối với tôi trông thật kỳ quặc. ”

 Mordechai đã thừa nhận rằng khi hai tên khủng bố bị dẫn ra khỏi xe buýt,  mình đã tấn công chúng một lần trong khi thẩm vấn chúng, nhưng việc xem xét cẩn thận tất cả các bằng chứng cho thấy rõ ràng rằng anh em họ Abu Jumaa đã được giao cho Shin Bet trong tình trạng tốt, tốt hơn các điều hành viên của Shin Bet đã tuyên bố nhiều.  Finkelstein đã chiến đấu chống lại Shin Bet và Bộ Tư pháp, cả hai đều bức xúc buộc phải đưa Mordechai ra xét xử vì tội giết người, nhưng nhận được một bản khai pháp y lưu ý rằng không có khả năng những cú đánh của Mordechai có thể giết chết hai tên khủng bố, những người dường như  trong tình trạng tốt theo các bức ảnh của Levac.

 Những nỗ lực của Finkelstein không thể ngăn cản bản cáo trạng của Mordechai về hai tội ngộ sát và Mordechai phải ra tòa trong một phiên tòa đặc biệt.  Nhưng công việc pháp lý tỉ mỉ của anh ấy đã đóng vai trò quan trọng trong chính phiên tòa, và chỉ sau một phiên xét xử và một cuộc điều trần ngắn gọn về bằng chứng, tòa án đã tuyên trắng án cho Mordechai.

Đây dường như là dấu chấm hết cho vụ Ashkelon.  Một người đàn ông tốt đã bị kéo qua bùn và tên của ông ta đã bị hoen ố, mặc dù cuối cùng ông ta đã được thanh minh.  Không có bí mật nào của Shin Bet được tiết lộ, và không ai phải chịu trách nhiệm về tội ác của họ.

__

 TOÀN BỘ SỰ KIỆN SẼ bị lãng quên hoàn toàn nhưng đối với ba quan chức cấp cao của Shin Bet, lương tâm của họ đã khiến họ phải áy náy.  Một trong số đó là Reuven Hazak, phó giám đốc, người được lên kế hoạch sớm thay thế Shalom làm người đứng đầu Shin Bet.  Lúc đầu, ba người cố gắng cảnh báo Shalom ngừng nói dối.  Peleg Raday nói với Shalom rằng “Nixon thất bại không phải vì sự đột nhập ngu ngốc, mà là do sự che đậy.”  Shalom không trả lời.  Mặc dù Hazak đã tham gia khi âm mưu khai man bắt đầu, nhưng sau đó ông ta đi đến kết luận rằng vấn đề chỉ có thể kết thúc nếu tất cả những kẻ chủ mưu, bao gồm cả ông, từ chức.  Shalom từ chối, không nói gì.

 Vào ngày 29 tháng 10 năm 1985, Hazak đã tìm cách gặp gỡ Thủ tướng Shimon Peres, người đã thay thế Shamir vào tháng 9 năm 1984, theo một thỏa thuận luân phiên, vì các đảng của họ đã thủ hòa trong cuộc bầu cử Knesset.  Peres chăm chú lắng nghe Hazak, mang theo một trang ghi chú không chừa chi tiết nào trong mô tả về các vụ giết người hoặc âm mưu che đậy.  “Nền tảng đạo đức mà Shin Bet dựa vào để thực hiện nhiệm vụ của mình đã sụp đổ,” Hazak nói với Peres.

 Peres trả lời, “Để tôi  suy nghĩ trước khi đưa ra quyết định.”

 Hazak rời đi với cảm giác nhẹ nhõm, cảm thấy rằng các cáo buộc của mình đã được xem xét một cách nghiêm túc và sẽ tạo ra một phản ứng thích hợp.  Nhưng ông đã nhầm.  Shalom là một nhà chiến thuật tinh vi hơn nhiều.  Ông ta đã gặp Peres trước đó và đặt ra một kịch bản hoàn toàn khác cho thủ tướng: Đây là một cuộc nổi loạn do ba kẻ vi phạm pháp luật mưu tính, với mục đích là lật đổ ông ta và chiếm lấy Shin Bet.

 Với sự hậu thuẫn đầy đủ của Peres, Shalom đã phản bác ba kẻ tố cáo.  Họ ra đi trong sự hổ thẹn từ bỏ công việc mà họ đã cống hiến cả đời, bị mọi đồng nghiệp ghẻ lạnh, cho rằng họ chính là những kẻ phản bội.

 Nhưng những người tố cáo đã chống trả.  Vào đêm muộn ngày 9 tháng 3 năm 1986, cả ba đến văn phòng chính gần như vắng vẻ của Bộ Tư pháp, ở Đông Jerusalem, và vào văn phòng của Bộ trưởng Tư pháp Yitzhak Zamir.

 Cuộc họp kéo dài ba tiếng rưỡi, và ba người tố giác đã kể ra toàn bộ câu chuyện — không chỉ vụ giết người Palestine và âm mưu gài hại Mordechai, mà còn cả những vụ hành quyết phi pháp, tra tấn và khai man đã được thực hiện bởi  Shin Bet trong nhiều thập kỷ.

 Phó luật sư bang, Dorit Beinish, cảm thấy khó tin rằng Peres đã nghe câu chuyện mà không hành động: “Tại cuộc họp của anh với thủ tướng, anh có nói về việc che đậy không?”

 “Mọi thứ đều được nói,” Hazak nói.

 “Tôi cảm thấy như thể bầu trời sụp đổ”, Yehudit Karp, phó tổng chưởng lý các nhiệm vụ đặc biệt cho biết.  “Không cần phóng đại những gì đã xảy ra ở đó.  Đó là sự phá hoại thô bạo nhà nước pháp quyền và sự đồi bại của tất cả hệ thống.  Tôi không nhớ một sự kiện có trọng lực tương tự trong lịch sử của Nhà nước Israel ”.

 Hai cuộc điều tra mới sau đó được tiến hành: một cuộc điều tra của cảnh sát về vụ Ashkelon và một cuộc điều tra rộng hơn về các hoạt động của Shin Bet bởi một ủy ban do Karp đứng đầu.

Đối với Shalom, đây là một thảm họa.  Ông ta đã sống sót sau hai cuộc điều tra do khai man và tuyệt đối gian dối, và ông ta đã khiến ba người tố giác bị sa thải.  Nhưng hai tên khủng bố Palestine đã chết liên tục quay lại ám ảnh ông ta, và giờ đây, khi âm mưu đã vỡ lỡ ra, ông ta sẽ khó hơn nhiều để thuyết phục các điều tra viên bằng một kịch bản khác được dàn dựng.

 Dù vậy, Shalom và các đồng bọn vẫn không rút lui.  Thay vào đó, họ phát động “một chiến dịch rộng rãi gồm những lời nói dối, tin đồn và bôi nhọ chống lại ba người tố cáo và chống lại Bộ Tư pháp,” Karp nói.  Các quan chức của Bộ đã bị giám sát và điện thoại của họ đã bị nghe trộm, nhằm thu thập thông tin để tống tiền và cố gắng qua mặt đối thủ.  Các mối đe dọa nặc danh đã  nhắm đến các quan chức Bộ trong bóng tối của đêm, và Zamir được cung cấp vệ sĩ suốt ngày đêm.  Một đêm, một chiếc xe cấp cứu chăm sóc đặc biệt được điều động đến nhà ông ta, mặc dù ông ta hoàn toàn khỏe mạnh, và một vòng hoa tang lễ cũng được gửi đến đó.  Các nhà báo được các nguồn tin của Shin Bet cho biết rằng một trong những người tố cáo đang có quan hệ tình cảm với Phó Công tố viên Nhà nước Beinish.

 Beinish cho biết: “Điều đáng kinh ngạc xuất hiện trong thời gian đó là sức mạnh không có mục tiêu của Shin Bet.  “Chỉ khi chúng tôi đối phó với nó, chúng tôi mới hiểu rằng quyền lực này có thể nhằm vào bất kỳ ai, ngay cả hệ thống luật pháp, và nếu cần thiết, cũng có thể nhắm vào cấp chính trị.  Chúng tôi thấy mình bị vây hãm, bị phơi bày, bị đe dọa. “

 Nhưng Beinish, Karp và các cảnh sát điều tra đã không lùi bước.  Các cuộc điều tra tiếp tục kéo dài đến tháng 4 và tháng 5 năm 1986, bất chấp những lời bôi nhọ và những nỗ lực đe dọa.

 Cuối cùng, Shalom chỉ đơn giản phải chọn cách tuyên thệ trước tòa.  Bị cảnh sát thẩm vấn, trước tiên ông ta khai rằng Bộ trưởng Quốc phòng Moshe Arens đã ra lệnh cho ông giết những tên “xa tặc” Ashkelon.  Khi gặp ông ta vào ngày 16 tháng 4 năm 1986 để đối chất, Arens dứt khoát phủ nhận điều này, Shalom xin lỗi và nói, “Tôi có ấn tượng rằng ông đã ra lệnh như vậy, nhưng bây giờ nói chuyện với ông, tôi mới thấy mìn đã sai và  sự việc không phải như vậy. “

 Tiếp theo, ông đổ lỗi cho Shamir, thủ tướng vào thời điểm đó.  Shalom tuyên bố rằng Shamir trên thực tế đã ra lệnh đánh các thanh niên Palestine đến chết, và sau đó ra lệnh, hoặc ít nhất là chấp thuận, việc che đậy tiếp sau. Shamir cũng phủ nhận bất kỳ điều gì như vậy.  Bị xử lại, Shalom giải thích thêm.  Shamir, ông khai, đã nói với mình trong một cuộc họp tháng 11 năm 1983 rằng những tên khủng bố bị bắt nên bị giết.  Shamir cũng phủ nhận điều đó.  Cuối cùng, Shalom đã xuống nước để khăng khăng rằng mình  đã được trao quyền toàn diện để quyết định phải làm gì với bọn khủng bố – ngay cả trước một cuộc tấn công – nếu mình không thể gặp thủ tướng để được hướng dẫn.

 Đến tháng 5 năm 1986, Bộ trưởng Tư pháp Yitzhak Zamir kiên quyết truy tố tất cả những người có liên quan đến vụ việc với tội danh giết người, làm trái quy trình công lý, khai man và bất kỳ tội danh bổ sung nào.

 Shalom bị đẩy lùi vào một góc.  Ông ta chỉ còn một lá bài để chơi.

__

VÀO NGÀY THÁNG 5, SHALOM đã gặp Yossi Ginossar và các cố vấn pháp lý của họ tại phòng của Ginossar trong khách sạn Grand Beach, ở Tel Aviv.  Họ cùng nhau bắt đầu lập danh sách những người đã chết.  Họ làm việc từ các tài liệu và từ ký ức của họ, viết ra tên, địa điểm và ngày tháng của những người bị Mossad, AMAN và Shin Bet giết hại trong những năm trước khi vụ cướp Ashkelon xảy ra.

 “Chúng tôi đã ngồi đó rất lâu.  Mọi thứ đã đi vào tài liệu, với sự chấp thuận của Avrum (Shalom),” Ginossar nói.

 Trong danh sách, có bốn nhà ngoại giao Iran mà Mossad đã cho phép tra tấn và hành quyết tại Beirut bởi tên đồ tể Phalangist Robert “Hổ Mang” Hatem.  Có những mục tiêu của Đơn vị 504 thuộc AMAN, những người “chết tự nhiên do nuốt phải một chiếc gối” và bị chôn vùi sấp mặt.  Có hoạt động của Shin Bet vào tháng 6 năm 1984 tại làng Bidya, nơi mười lăm đặc nhiệm đi trên ba chiếc xe Mercedes đến ga ra của chỉ huy người Shiite địa phương, Murshid Nahas. Y bị kéo vào một chiếc xe và được cho biết,  theo một nhân chứng, “Mầy có thể chọn cách chết.”  Thi thể đầy vết đạn của y sau đó được tìm thấy ở ngoại ô ngôi làng.  Tên của những kẻ chỉ đơn giản là biến mất khỏi các lãnh thổ bị chiếm đóng đã được viết ra, cũng như tên của tất cả những người bị giết trong chương trình Quả tạ.

 Nó hoàn toàn không phải là một danh sách hoàn chỉnh — chỉ dài ba trang và sáu mươi bảy cái tên —và nó chỉ bao gồm những cái chết ở Lebanon, Bờ Tây và Gaza.  Nhưng đó là một tổng hợp tàn khốc.

Ginossar gọi nó là Hồ sơ Đầu lâu.  Rõ ràng, đó là một tài liệu pháp lý, nhằm chứng minh rằng lệnh của Shalom để giết hai tên không tặc Ashkelon là thường xuyên và đồng thời có thể chấp nhận được, một phần của chương trình giết người ra ngoài tư pháp được phê chuẩn.  Trên thực tế, đó hoàn toàn là một vụ tống tiền, một lời đe dọa ngầm rằng nếu Shalom và các đồng bọn của ông ta bị truy tố, họ sẽ dẫn theo những người khác, bao gồm cả thủ tướng.

“Chúng tôi hiểu rất rõ tầm quan trọng của Hồ sơ Đầu lâu mà họ đặt trên bàn,” một cựu bộ trưởng nội các cho biết.  “Chúng tôi thấy rõ rằng chúng tôi phải ngăn chặn sự cuồng loạn nói chung và đảm bảo rằng những nhân viên Shin Bet có liên quan không phải ra tòa.”

 Đó là một hành động gây sốc, nhưng là một cách hiệu quả.  Shalom nói: “Tôi đã đề nghị từ chức với Shamir (bộ trưởng ngoại giao và một trong bộ ba điều hành nhà nước). Ông ấy nói với tôi, ‘Anh dám à’. Ông ấy sợ rằng nếu tôi làm vậy, ông ấy cũng sẽ phải làm vậy.  Vì vậy, ông [Shamir] đã đến gặp [Thủ tướng] Shimon Peres và Rabin, bộ trưởng quốc phòng, và nói, ‘Các anh cũng đã từng chấp thuận các hành động như vậy.  Vì vậy, nếu các ông bỏ rơi chúng tôi, Đảng Likud, chúng tôi sẽ kéo các ông xuống với chúng tôi.'”

 Cuối cùng, một thỏa thuận đáng ngờ, lần đầu tiên được đề xuất bởi một luật sư rất có ảnh hưởng, người đang cố vấn cho cả thủ tướng và những người đứng đầu Shin Bet, đã được thực hiện.  Tổng thống, Chaim Herzog, sẽ ban hành lệnh ân xá toàn diện cho các nhân viên liên quan của Shin Bet, bao gồm tất cả các thủ tục chống lại họ.  Do đó, 11 người  đã được minh oan trước khi họ thậm chí bị truy tố.  Không ai được gọi để giải trình về vụ giết Ashkelon, hoặc bất kỳ vụ giết người nào khác.  Đổi lại, yêu cầu duy nhất là Shalom phải từ chức Shin Bet.

 Ngay cả sau khi bỏ đi một cách thoải mái, Shalom vẫn bám vào những điều bịa đặt của mình.  Ông ta viết rằng ông ta đã hành động “có sự cho phép và có thẩm quyền”, bám riết vào tuyên bố của mình rằng chính Shamir là người đã ra lệnh giết những tên “xa tặc” Palestine.  Sau vụ việc, người ta đã quyết định rằng tất cả các cuộc họp giữa những người đứng đầu cơ quan tình báo và thủ tướng sẽ có sự tham dự của thư ký quân sự của ông ta và một nhân viên thu âm ghi lại tiến trình cuộc họp.

 Một ngày sau khi Herzog ký các lệnh ân xá, nhật báo Hadashot đưa ra lời tường thuật về những gì đã xảy ra: “Vì vậy, nhóm người này đã ngồi xuống và, trong một hành động tương tự nhóm tướng lĩnh quân đội ở một nhà nước xa xôi tại Mỹ Latinh, đã tháo thòng lọng ra khỏi  cổ họ.” Tổng thống Herzog, cựu lãnh đạo của AMAN, đã bảo vệ hành động này trong một tuyên bố với giới truyền thông, nhưng chỉ một số ít người nắm được những gì ông đang ám chỉ: “Quá trình điều tra vụ việc sẽ đòi hỏi phải khám phá ra mô thức hoạt động của Shin Bet qua nhiều năm.  Bằng cách đó, có lẽ sáu mươi đến tám mươi vụ trong quá khứ sẽ xuất hiện.  Điều đó có tốt cho đất nước không? “

Bức ảnh được chụp sau vụ cướp Xe buýt 300, phơi bày những vụ thủ tiêu bất hợp pháp của Shin Bet

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét