Tản mạn chuyện Thiên đường, Địa ngục và “nỗi oan” của ông Thứ Trưởng Nguyễn Thanh Sơn
Vài hôm nay, cư dân mạng
bức xúc bao chuyện, có lúc cứ nghĩ cả thế giới hình như hết chuyện nên
cứ đổ vào Việt Nam, làm loạn cả cái mạng Internet lên.
Chuyện ở Thiên đường
Nào là chuyện mấy cháu đang yên lành,
nếu không tiêm chủng, tiêm phòng thì chưa chắc sau này đã chết vì bệnh,
bỗng được vác ra tiêm phòng thì đua nhau lăn ra chết.
Ừ, thì chết là chuyện thường ở đất nước
này, mỗi ngày cả trăm người chết hoặc bị thương vì tai nạn có sao đâu.
Nhưng khổ nỗi là ba đứa chết ở cái tỉnh mà khi đó bà Bộ trưởng Y tế đang
công tác ở đó. Bà ta đã không thèm qua thăm vì “lịch bay đã cố định và
lịch làm việc đã kín”… Thế rồi bà ta lên báo hứa “xử lý nghiêm”, mà xử
lý cả cái bọn Vắcxin, bọn kỹ thuật… mới ghê. Thế mới biết, cái học hàm,
Giáo sư, tiến sĩ của bà Bộ trưởng thực chất nó là gì. Và cũng thế là
trên mạng nhao nhao đòi Bộ trưởng từ chức. Thậm chí có đứa còn phát biểu
là: Tao đòi bà ta phải từ chức vì chỉ nghe nói đã biết ngu rồi. Đứa
khác đáp lại: Ngu, nhưng được cái là cháu cố Tổng Bí thư.
Nghe cứ như chuyện đùa trẻ con đưa ma
dọa nhau. Từ chức mà dễ thế ư? Thế thì nói như ông Hùng – Chủ tịch Quốc
hội hiện nay thì “Lấy đâu ra Bộ trưởng mà làm việc”.
Điếu Cày biểu tình chống Trung Quốc xâm lược
Rồi nào là chuyện Điếu Cày –
Nguyễn Văn Hải tuyệt thực đến ngày thứ 35, gia đình và bạn bè, các tổ
chức quốc tế quan tâm, đi khắp nơi hỏi tin tức, kêu khắp các cửa từ địa
phương tới Trung ương. Các cơ quan đổ qua, đổ lại cho nhau. Cán bộ Trại
Giam thì ấp úng, bất nhất, thái độ lấm lét, nói câu sau hở đuôi nói dối ở
câu trước. Cán bộ Viện Kiểm sát thì hống hách, trốn tránh gặp dân, cứ
lủi như chuột ngày…
Quả là thời gian gần đây, các tù nhân
liên tục tuyệt thực, liên tục bị đánh đập, bị ngược đãi, tù nhân bị chết
với nghi án cán bộ trại tù đòi người nhà nộp tiền, không có tiền thì
đánh chết… được phản ánh bằng nhiều cách, nhiều phương tiện. Tất cả phản
ánh chế độ nhà tù có nhiều vấn đề, mà cái này nếu có thật, thì “đảng và
nhà nước ta” chẳng bao giờ muốn ai biết. Thế mới khó.
Thế rồi, họ thi nhau sáng tác ngôn ngữ
như thi đua phát huy thành tựu của “nền giáo dục hoàn toàn Việt Nam’.
Này nhé, ở Thiên đường XHCN Việt Nam chúng ta là nơi có cuộc sống được
đánh giá là “hạnh phúc thứ nhì thế giới” không có những điều tồi tệ như
trên thế giới này vẫn tồn tại. VÌ thế, ở Việt Nam không có Nhà Tù, chỉ
có Trại Giam. Ở Việt Nam cũng không có tù nhân, chỉ có Phạm nhân. Đặc
biệt, ở Việt Nam không có “tù nhân chính trị” cũng không hề có “phạm
nhân chính trị” mà chỉ có những người vi phạm pháp luật về những lĩnh
vực chính trị hoặc vì “hai bao cao su” hoặc “trốn thuế’, hoặc chẳng vì
cái gì cả… mà phải ở tù thôi. Còn những ngôn ngữ xa lạ như “Tù nhân
lương tâm”, “Tù nhân bất đồng chính kiến”… thì chỉ cần thay thế bằng cụm
từ “thế lực thù địch chống phá”. Thế là ổn.
Quả là ngôn ngữ, miệng lưỡi nhà Sản vô
cùng phong phú. Nó phong phú đến nỗi ngoài xã hội, mọi vấn đề đều được
sử dụng phương pháp sáng tác này. Mục đích là nhằm chống lại các “thế
lực thù địch” ngày càng nở rộ trong nhân dân đã dám gọi thẳng những từ
húy kỵ. Chẳng hạn, chúng không gọi là “sự lãnh đạo tuyệt đối” mà gọi
thẳng là “Độc tài”. Chúng không gọi là “làm thất thoát” mà gọi thẳng là
“tham nhũng”, chúng không gọi “thu hồi đất” mà gọi thẳng ra là “Cướp”…
Những cách gọi thẳng, nói thẳng đó quả là rất khó chịu, làm mất đi hình
ảnh tốt đẹp của các công bộc, những người đầy tớ trung thành của nhân
dân ta và bản chất tươi đẹp của chế độ ta.
Vì thế phong trào sáng tác ở trong xã
hội ta đã phát triển rầm rộ mấy năm nay. Thành tựu của nó là các từ mới
được sáng tác như: “Tàu lạ” – để chỉ tàu của bọn Trung Quốc cướp biển
của Ngư dân. “Quần chúng tự phát” – để chỉ đám côn đồ hoặc cán bộ giả
danh côn đồ quấy phá nhà thờ, thánh thất, bệnh viện đòi giết người…
“Quản lý” – để chỉ việc bỗng nhiên nhà thờ, thánh thất, tu viện bị nhà
nước vào cướp không cần văn bản. “Vận động” – để chỉ hành động ngăn cản,
cấm cản người dân đi biểu tình yêu nước. “Cưỡng chế, thi hành công vụ” –
để miêu tả hành động cướp đất của dân. “Chống người thi hành công vụ” –
để chỉ việc người dân chống lại việc cướp đất bằng súng, lựu đạn hoặc
chó và công an, bộ đội… và cuối cùng thì “Thế lực thù địch” – để chỉ
người dân.
Còn ở trong trại giam giữ các phạm nhân
như Cù Huy Hà Vũ trước đây và Điếu Cày hiện nay, họ không phải “tuyệt
thực”, chỉ là “từ chối ăn thức ăn”. Họ cũng không bị “biệt giam” như lời
tố cáo hoặc tù nhân vẫn gọi, mà là họ bị “giam bóc tách”.
Cứ mỗi lần nghe các cán bộ, cơ quan nhà
nước ta phát minh ra một sáng kiến quản lý nhà nước kiểu như: cấm xây
nhà kiểu Pháp hoặc Châu Âu, Cấm để thịt lâu quá 8 tiếng, Phải đi xe
chính chủ… hoặc một “từ lạ” nào đó, thì “thế lực thù địch” của đảng và
nhà nước lại có cơ hội giải trí, bàn tán và khỏi đi xem hài kịch.
Đến chuyện ở địa ngục
Thứ trưởng Ngoại giao Nguyễn Thanh Sơn: Đồng bào biểu tình vì tiền vì thu nhập..
Chuyến thăm của ông Chủ tịch nước sang
tận xứ địa ngục Hoa Kỳ của “bọn tư bản giãy chết” cũng thu hút nhiều sự
chú ý của dư luận. Nhiều người đặt hi vọng, nắc nỏm theo dõi xem ông Chủ
tịch sẽ nói gì, làm gì, đợt này nghe tin là “quyền con người” sẽ được
bàn bạc thẳng thắn và sáng sủa hơn…
Tôi thì chẳng có hi vọng gì ở một ông
Chủ tịch hoặc một chuyến đi của ông quan chức nào cả. Cỗ máy cộng sản
vận hành theo một quán tính và gọi là “cơ chế” cố hữu và cổ lỗ, vô vọng
từ lâu. Vì thế, một cá nhân Chủ tịch nước, Thủ tướng hay ngay cả Tổng Bí
thư đi nữa, thì cũng đều là sản phẩm của thứ Chủ nghĩa Mác – Lenin vô
thần và bạo lực, dối trá sinh ra mà thôi. Do vậy, ai cứ hi vọng về một
cá nhân như Chủ tịch nước, hoặc Thủ tướng sẽ cải thiện quyền Con người
hay quyền con vật, thì đó là sự ảo tưởng. Không có ông Thủ tướng này, sẽ
có ngay ông khác tệ hơn, không phải là Chủ tịch hay TBT này, sẽ có ông
khác bẩn thỉu và dốt nát hơn. Nhưng tất cả vẫn tồn tại, vẫn “quang
vinh”, “sáng suốt” và “là đạo đức, là văn minh”.
Cái gọi là “cơ chế” mà ai cũng chửi, từ
TBT đến người dân cùng đinh, ai cũng khạc nhổ vào nó, bởi nó là nguyên
nhân mọi suy đồi ở Việt Nam. Nhưng không ai dám chỉ mặt vạch tên nó ra –
thực chất là cái Chủ nghĩa Mác – Lenin, như một chứng hoang tưởng, như
một đại họa cho loài người vẫn bám vào đất nước này để tồn tại.
Khi Trương Tấn Sang đến Mỹ đã được đón
tiếp bằng những rừng cờ và những cuộc biểu tình phản đối. Quả thật, có
lẽ trên thế giới ít có đất nước nào mà mỗi lần lãnh đạo đất nước đến
những nơi có con dân mình sinh sống lại vấp phải sự chống đối kịch liệt
đến thế. Chuyện này không phải đến ông Sang mới có, từ xưa các lãnh đạo
“đảng và nhà nước ta” đều đã có màn chui cửa hậu, chuồn cửa sau để trốn
cộng đồng “khúc ruột ngàn dặm” của mình tại những nơi đến thăm. Những
chuyện đó đã trở thành huyền thoại đối với thế giới, thành chuyện thường
ngày đến mức các lãnh đạo đảng và nhà nước coi là chuyện đương nhiên,
không cần xấu hổ.
Thế nên chuyện đó cũng dần dần bị quên đi, coi như chuyện đi sang Việt Nam được ăn rau muống luộc vậy.
Bộc lộ tư duy: “vì tiền”
Dân phòng, công an chia tiền sau khi đàn áp người dân đến dự phiên tòa Công khai xét xử các thanh niên yêu nước tại Nghệ An.
Chuyện có những sai sót trong chuyến đi
nước ngoài của lãnh đạo ta thì nhiều. Riêng sang Mỹ, cũng đầy chuyện,
chẳng hạn vụ “chánh nghĩa sáng ngời” của Chủ tịch Triết, vụ dùng “Phao
thi” hoặc “hành nghề cái bang” với Bill Gate của Thủ tướng Khải… Riêng
vụ ông Sang đến Mỹ phát biểu “là người Việt gốc Mỹ
làm ăn ở Hoa Kỳ” làm cả hội trường choáng váng, cứ tưởng đợt này bọn Mỹ
biến giấc mơ “Sau một đêm ngủ dậy được trở thành người Việt Nam” thành
sự thật.
Tuy vậy, dư luận không chú ý lắm đến điều này. Không sai mới là chuyện lạ, sai là thường, mới là lãnh đạo Việt Nam.
Nhưng hôm nay, chuyện bị biểu tình được ông Thứ trưởng Ngoại giao Nguyễn Thanh Sơn
giải thích rằng thì là: “Có những người chỉ vì đồng tiền, có những
người chỉ vì mưu cầu cuộc sống, có những người chỉ vì có 1 chút thu nhập
thêm mà tham gia những hoạt động đó…”.
Quả là cách giải thích rất “biện chứng,
khách quan và thuyết phục”! Còn gì hấp dẫn hơn nữa, nếu không phải là
Tiền? Cái gì có thể giải thích nhanh hơn nếu không phải là vì Tiền?
Người ta làm làm gì cái việc không phải việc nhà họ, nếu không có tiền?
Đơn giản quá và “biện chứng” quá. Có lẽ ông Tiến sĩ Mác Lê Nguyễn Phú
Trọng cũng không thể giải thích “biện chứng” hơn(!)
Và lập tức câu nói này nhận được không
chỉ là sự phản đối, mà là sự chế nhạo, trở thành chuyện hài hước có thể
được lưu lại trong lịch sử ngành ngoại giao xã hội Chủ nghĩa.
Ở đó, người ta không chỉ đánh giá trình
độ hiểu biết, mà người ta đề cập đến suy nghĩ của một cán bộ cao cấp của
nhà nước. Thì ra, tư duy “tất cả vì đồng tiền” đã ngấm sâu vào máu. Và
điều đó không có gì là khó hiểu.
Nhiều người thắc mắc là ông này không
hiểu được “Khúc ruột ngàn dặm của đảng”- nên mới nói linh tinh, vu cáo,
chọc giận bà con như vậy.
Thì đã hẳn, không hiểu là chuyện đương
nhiên. Bởi, nếu hiểu biết, thi có “nói theo nghị quyết”, miệng vẫn cứ…
ngường ngượng. Nhưng, ở đây ông nói trơn tru, cái trơn tru của lưỡi con
chó liếm thớt: ngon lành và say mê, tin tưởng.
Nguyễn Phú Trọng tiếp xúc cử tri và các phong bì nhét túi
Làm sao ông ta có thể hiểu được tấm lòng, văn hóa người Việt yêu quê
hương, đất nước và tha thiết với vận mệnh dân tộc khi ông ta là một
Đảng viên CS. Bởi khi vào đó, tuyệt nhiên không có bất cứ một lời hứa,
lời thề nào yêu đất nước, yêu dân tộc? Và cái đảng này tuyệt đối tin
tưởng rằng: Vật chất có trước, tinh thần có sau.
Làm sao ông có thể hiểu được là có thể
có những việc người ta làm không vì tiền? Khi mà hàng ngày, hàng giờ ông
đến cơ quan, ông đi làm việc, ông đi hội họp, thăm cơ sở… bất cứ chỗ
nào, cũng đều mang nặng cái gọi là “văn hóa phong bì”. Ngay cả đến gặp
Tổng Bí thư tiếp xúc cử tri, mà mỗi cử tri cũng một phong bì đút túi.
Thậm chí, ngay những việc làm thuộc trách nhiệm của mình, vẫn cứ phải có
tiền mới làm.
Làm sao ông có thể không nghĩ là có tiền
người dân mới đi biểu tình, dù biểu tình ngoại giao theo “sự lãnh đạo
tuyệt đối”? Bởi ngay cả khi đám học sinh được huy động đến trước ĐSQ Mỹ
biểu tình “phản đối Mỹ xâm lược Iraq” thì mỗi đứa vẫn phải đút túi mấy
chục ngàn mới chịu đi. Hoặc đám côn đồ được mang danh “quần chúng tự
phát” bao vây nhà thờ Lớn Hà Nội, Nhà thờ Thái Hà vẫn chia nhau tiền đều
đặn – Dù những đồng tiền nhơ bẩn đó, lại chính từ tiền thuế của nạn
nhân.
Làm sao ông ta hiểu được khi mà bất cứ
việc gì, động đến mà không ngửi thấy mùi tiền, không ngửi thấy lợi lộc
thì có vứt của đi cũng chẳng ai xót. Còn những việc dù bẩn thỉu, dù lộ
liễu, miễn có tiền thì đều cả đám bu vào như ruồi thấy… mắm tôm. Hãy
nhìn những căn nhà vệ sinh cho trường học giá cả gấp 10 lần những căn
nhà cùng loại thì đủ biết.
Vì thế, đừng quá trách ông Thứ trưởng Ngoại giao.
Chẳng qua, ông chỉ nhầm lẫn khi lấy cái
của mình mà suy ra cái của người. Tiếc cho ông, là sự suy diễn này không
đúng chỗ và không đúng lúc.
Bởi vì, cái bình thường ở đất nước này, là cái không bình thường của phần thế giới còn lại.
Hà Nội, Ngày 29/7/2013, ngày xử Phúc thẩm vụ Đoàn Văn Vươn
J.B Nguyễn Hữu Vinh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét