Nguyễn Ngọc Già gửi RFA từ Việt Nam
2013-10-31
2013-10-31
Từ thường dân...
Sau khi gạt nước mắt, chôn cất cha xong, cô gái đứng lên, đi đòi công lý cho người cha chết oan và "được" "đảng và nhà nước" "ghi nhận" sự bền chí bằng cái án 4 năm tù [1] "dành cho" tên côn đồ Nguyễn Văn Ninh - cựu trung tá công an. Tất nhiên, lon trung tá bị lột xuống chỉ vì 200.000 đồng là một hành động đần độn của người cộng sản. Tuy nhiên, cho đến lúc nhận án tù, có thể Nguyễn Văn Ninh không bao giờ nghĩ các "đồng chí" lại đối xử "bạc bẽo"với hắn như thế (!), vì kẻ gãy cổ chỉ là một... "ông chủ" - người không phải cùng "giai cấp" với hắn.
Qua cái chết tức tưởi của cha mình, Trịnh Kim Tiến càng hiểu thấu gốc rễ gây ra thảm họa cho không chỉ gia đình cô, nó xuất phát từ chế độ độc đảng toàn trị. Cái chết của cha trở thành động lực cho cô hòa mình cùng người dân trong những cuộc xuống đường chống Trung Cộng xâm chiếm biển đảo Việt Nam.
Cũng từ đó, cô gái xinh đẹp và nhân hậu ấy đã tìm thấy một nửa cuộc đời mình với đám cưới cùng chàng trai khôi ngô có tên Nguyễn Hồ Nhật Thành.
Đôi "chim câu" đáng yêu này sử dụng việc kinh doanh để kiếm sống đồng thời góp tay cảnh báo cho người dân hiểm họa mất nước, kêu gọi mọi người ủng hộ hàng nội địa và tẩy chay hàng hóa độc hại từ Trung Quốc, thông qua cửa hàng "No China Shop" [2].
Đôi vợ chồng trẻ này đã nhiều lần bị xách nhiễu, đe dọa, khủng bố bằng nhiều hình thức khác nhau. Vào ngày 18/7/2013, Nguyễn Hồ Nhật Thành đã làm đơn tố cáo công an [3], có kẻ đã phá hoại cửa hàng kinh doanh của anh, bằng cách tạt sơn. Sự việc rơi vào im lặng.
Mới đây, Paulo Thành Nguyễn - một nick từ trang facebook của Nguyễn Hồ Nhật Thành cho hay, anh cùng người vợ đang mang thai phải dọn ra khỏi căn hộ vừa mới thuê trong vòng 24 tiếng đồng hồ, vì chủ nhà bị công an o ép đuổi vợ chồng anh nếu muốn... "yên ổn". Paulo Thành Nguyễn cho biết [4]:
*"Trước khi dọn công ty, dọn nhà, một bạn an ninh mời tôi uống cafe dò hỏi và gợi ý sự giúp đỡ bảo đảm về mặt pháp lý, tôi sẽ không lo sợ bị sách nhiễu, chỉ cần tôi im lặng, chỉ cần tôi lo làm nuôi vợ, nuôi con, mọi chuyện khác của xã hội thì…kệ cha nó. Tôi hiểu lòng tốt của anh, nhưng tiếc là lòng tốt đối với tôi nó lại khác. Tôi không chắc tôi sẽ đói vì thiếu việc làm, tôi không chắc tôi sẽ mất ổn định khi phải di chuyển chỗ ở, nhưng chắc chắn một điều tôi sẽ chết nếu không sống theo tiếng lương tâm và lý trí của mình. Sự sách nhiễu, gây khó khăn của các anh càng cho tôi động lực để sống với lý tưởng của mình. Tôi không còn thời gian để viết thêm, ngay lúc này, chú bảo vệ đang hối thúc chúng tôi ra khỏi nhà. Giờ chúng tôi phải đi, đi trong an bình và hy vọng về một xã hội tương lai không còn những người bị sách nhiễu vì lên tiếng cho sự thật như chúng tôi…"*
Đương nhiên, đôi vợ chồng trẻ này có thể tiếp tục đi thuê chỗ khác và tiếp tục bị... đuổi nữa, như luật sư Lê Trần Luật [4] đã từng bị nhiều lần cùng với việc bị tước thẻ hành nghề khi ông "chuyên trị" các án động chạm đến chế độ.
Đó không thể gọi là trừng phạt người bất đồng chính kiến, mà phải gọi nó là hành vi trả thù vặt của những tâm địa tiểu nhân. Hơn thế, nó còn phô bày ra sự bế tắc đến ngu dốt, khi người cộng sản không biết làm sao cho hình ảnh "đảng ta là đạo đức là văn minh" sạch sẽ hơn một chút sau những bọc mắm tôm, chất thải, hết chọi vào nhà người này đến liệng vào nhà người khác
như: ông Hoàng Minh Chính, bà Trần Khải Thanh Thủy, bà Bùi Thị Minh Hằng v.v...
Đôi khi tôi cố suy nghĩ có cách gì "giúp" cho cộng sản Việt Nam có thể trả thù (nếu họ muốn trả thù) đỡ bẩn thỉu hơn chút ít, nhưng mãi không nghĩ ra cách nào(!).
Chẳng lẽ trong óc của người cộng sản, ngoài những chất bã, chất thải, o ép chủ nhà đuổi khách thuê, lột truồng, bóp và cắn vú phụ nữ, tông xe, chọi đá v.v... họ không thể nghĩ ra bất kỳ cách gì khác, sao cho "trí tuệ" hơn?!
Đến giới nghệ sĩ...
Nữ ca sĩ Siu Black vỡ nợ cách đây không lâu, trở thành câu chuyện ồn ào đầy trên các diễn đàn và báo chí. Phương Thanh - một nữ ca sĩ và là bạn thân của Siu Black - cho phóng viên biết [5] việc cô giúp Siu Black trở lại sàn diễn để đối diện với lỗi lầm trước khán giả, sau khi nợ nần của Siu Black không thể dấu giếm được nữa:"Cuối cùng cũng xong rồi. Chương trình hôm qua cứ như một bộ phim xã hội đen của Mỹ. Đến giờ tôi vẫn còn thấy rụng rời vì nghĩ lại mình quá bạo gan khi đối mặt với hàng chục tay giang hồ đòi nợ".
Lời trò chuyện của Phương Thanh làm nảy ra câu hỏi: công an ở đâu lại để cho cả bầy giang hồ cho vay nặng lãi, xuất hiện nghênh ngang bao vây, đe dọa con nợ như chỗ không người?
Vợ chồng đôi nghệ sĩ Phước Sang - Kim Thư cho hay, ngôi nhà họ "liên tục bị ném mắm tôm khủng bố" [6], cũng vì Phước Sang đang nợ ngập đầu. Trang danviet.vn cho biết thêm:
"Diễn viên Kim Thư cũng khẳng định hệ thống camera an ninh quan sát cũng đã ghi hình được người gây ra vụ việc trên và sẵn sàng cung cấp cho lực lượng công an, nếu những người này tiếp tục tái diễn hành động khủng bố gia đình mình".
Những "màn" ném mắm tôm của bọn cho vay nặng lãi đối xử với Kim Thư cho thấy chúng cùng một "lò võ" với công an khi so sánh những vụ khủng bố các nhà hoạt động xã hội. Thật băn khoăn, tại sao Kim Thư không gởi ngay những chứng cớ rõ ràng đó cho công an mà phải đợi "tái diễn"? Liệu sự khủng bố "tái diễn" ở mức nguy hiểm hơn có quá muộn không?
Câu chuyện không bàn đến món nợ của Siu Black và Phước Sang mà điều cần suy nghĩ ở đây là vai trò của "công an nhân dân".
Nợ nần là chuyện dân sự. Tòa án là nơi sẽ phân định tất cả "lỗi phải" và bản án tòa là chung cuộc để đôi bên thi hành. Nói điều này với dân cho vay nặng lãi chắc chúng vỗ bụng mà cười(!)
Không chắc khi Siu Black và Phước Sang đi vay, lại nghĩ có ngày cần cầu viện đến tòa án để giải quyết ôn hòa, êm đẹp, nhưng có lẽ trong thâm tâm họ, hai chữ "tòa án" ít khi được nghĩ tới. Ngay đây, bật lên ý nghĩa: Tòa án tại Việt Nam giờ đây khó còn là nơi để cho bất cứ ai, dù là con nợ hay chủ nợ, tìm đến nhằm mưu cầu sự thật và lẽ công bằng; nó cũng không còn là nơi đáng tin cậy để bảo vệ quyền lợi cho mình, dù dân Việt Nam đang sống trong một đất nước, nơi luôn kêu gọi "thượng tôn pháp luật"(!)
Ai dám bảo đảm những hành động của bọn cho vay nặng lãi không dẫn đến kết quả xấu hơn, một khi Siu Black, Phước Sang không chu toàn nổi những con số mà người đời hay gọi là "cắt cổ" người vay? Chẳng lẽ đợi đến lúc hậu quả xảy ra tồi tệ hơn, lúc đó khuyên Kim Thư và Siu Black đi "thẩm mỹ viện"...Cát Tường để "cải tạo" dung nhan (?!)
Người ta nhớ lại Năm Cam từng "tung hoành ngang dọc" dưới sự bảo kê của "công an nhân dân" và "báo chí", một dạo bằng những vụ giết người như ngóe; giết công khai; giết chớp nhoáng, nhưng tất cả trôi tuột trong im lặng nhiều năm, trước khi "đảng và nhà nước" "quyết liệt" làm "tới nơi tới chốn" (!)
Chứng cớ nào cho thấy, hiện nay thế giới ngầm thôi hay giảm hoạt động? Coi bộ, sự lộng hành của "bọn giang hồ" ngày càng "đen" như dầu hắc vấy bẩn ngôi nhà của Kim Thư, với sự bảo kê đều đặn thông qua những khoản "hụi chết" khá... "dầy" đóng cho ai đó!
Sống có yên nổi không?!
Và cả những "nhà tài phiệt"
Ông Huỳnh Uy Dũng thống thiết [8]: "...Nói thật, khi viết đơn tố cáo, tôi thức suốt gần một tuần lễ. Bên cạnh Đại Nam còn biết bao doanh nghiệp khác đang thiếu nợ ngân hàng, chỉ cần một văn bản ra là lãi suất vay ngày một nâng lên, hay bị ngăn lại dẫn đến sập tiệm, mất hết tài sản, phá sản, ngậm đắng nuốt cay và “chết” tức tưởi.Nếu họ không có lương tâm đi nữa nhưng cố gắng làm đúng luật pháp là doanh nghiệp mừng lắm rồi. Khi quyết định làm vụ này, tôi xác định từ giã con đường doanh nghiệp, trong di chúc dành cho con trai tôi cũng không mong muốn nó làm doanh nghiệp nữa. Tôi sợ quá rồi. Tôi may mắn thoát ra được. Vợ chồng tìm cách tháo gỡ xóa hết nợ nần. Tôi nghĩ nếu tiếp tục làm, mình sẽ chết vì cái “lệ” này..."
Ở đây cũng không bàn đến những góc khuất mà tất cả những ai đang kinh doanh lớn nhỏ tại xứ "thiên đường mù", nếu muốn "yên ổn", bằng cách này hay cách khác phải cam chịu, thỏa hiệp hay đồng lõa, tiếp tay. Điều đáng suy nghĩ thông qua câu chuyện "đại gia" Huỳnh Uy Dũng cũng xoay quanh hai chữ "yên ổn".
Có thể tin ông Dũng: "...khi viết đơn tố cáo, [...] thức suốt gần một tuần lễ...", bởi bề dày lăn lộn nhiều năm ngay trong lòng chế độ, ông là một trong những người biết nhiều và hiểu rõ hơn tất cả thường dân về cái mà ông dùng rất nhẹ để né tránh - "lệ". Huỳnh Uy Dũng có lẽ đã cân nhắc rất kỹ trước khi quyết chọn "con đường" tố cáo đích danh Lê Thanh Cung - Chủ tịch UBND tỉnh Bình Dương đến Thủ tướng, thay vì khiếu nại hay kiện ra tòa hành chính. Ông hẳn biết rõ hơn ai hết khi đã "rửa tay" nhưng chưa thể "gác kiếm" trong "nghiệp" kinh doanh ở Việt Nam.
Điều buồn cười khi Huỳnh Uy Dũng nhắc đến "lương tâm" và "luật pháp", nghe cứ ngỡ như hai khái niệm rời rạc, chẳng dính líu gì nhau, lại không thấy chúng "tuy hai mà một", được điều khiển dưới bàn tay của "Đảng". "Lương tâm" có thể "bán", "pháp luật" có thể "mua", chỉ cần "soát lại" túi tiền bạn "dày" hay "mỏng" có đủ "chung" theo "nhu cầu" hay không. Chi tiết này cho thấy có vẻ ông Dũng hơi "ngây ngô" như bị người đời chê, nếu đó là tâm trạng thật của ông mà không liên quan đến bất kỳ toan tính nào khác(?).
Tuy nhiên, không ai biết sự lo xa của một doanh nhân - thông qua việc cho cậu con trai bé xíu thừa hưởng tài sản lớn - có đảm bảo "yên ổn" cho cả đứa bé cũng như gia đình ông không, nếu không ai phản đối mệnh đề* "đảng lãnh đạo toàn diện và tuyệt đối"*?
Kết
Lâu ngày, gặp cô cháu gái giỏi giang đang làm cho một công ty nước ngoài với mức lương gần 2.000 USD/tháng, thấy cô bé vẫn đi chiếc xe gắn máy cũ thay vì chiếc SH đời mới, mà trước đây dự định sắm, tôi hỏi: "Sao con chưa sắm xe mới?", "Thôi cậu! Con nghĩ lại rồi, đi xe "xịn" bây giờ, một là "làm mồi" cho bọn cướp, hai là cho... "công an". Đi xe cũ chẳng ai để ý, hư gì sửa đó, vậy khỏe và an toàn hơn". Tự bao giờ hai "chức vụ" này bị "đồng hóa" đến thê thảm thế này (?!)Người Việt đang sống trong một "xã hội... hình sự" và đang cố đi tìm một "xã hội dân sự" (!).
Sống có yên nổi không?!
Nguyễn Ngọc Già, Việt Nam 31-10-2013./.