Thứ Tư, 11 tháng 9, 2013

China, Bài 2 : Nhân nghe Giáo sư Trung Quốc gọi dân Hồng Kông là ‘đồ chó’



“…họ tự coi mình không phải là người Trung Quốc. Đã là người Trung Quốc thì phải nói tiếng quan thoại. Không nói tiếng quan thoại là con hoang, là chó của Anh…”
Trong cuộc phỏng vấn gây tranh cãi, Giáo sư Khổng cũng cảnh báo dân Hong Kong, rằng họ không nên ‘giỡn mặt’ với người đại lục: “Chúng tôi sẽ ngừng cấp nước. Chúng tôi sẽ ngừng bán rau quả. Chúng tôi sẽ ngừng cung cấp lúa gạo. Các vị tự đi mà trồng.” (BBC 24/1/2012)
Lời bàn của Khuất Đẩu
Đầu năm rồng nghe một vị giáo sư khả kính dạy môn Trung quốc học tại đại học Bắc Kinh, người tự nhận là giòng dõi của Khổng tử, trước ống kính truyền hình lại chửi dân Hồng Kông là “con hoang” là “đồ chó” khiến một dân Á Nàm Zành hạng hai là Khuất Đẩu tôi buồn năm phút.
Buồn vì không ngờ khẩu khí của một kẻ mang danh giáo sư lại là con cháu của “Vạn thế sư biểu” mà hàng tôm hàng cá và du côn đến như vậy.
Chỉ vì dân Hồng Kông chỉ thích nói tiếng Quảng Đông chứ không thích nói tiếng quan thoại trong giao tiếp mà bị mắng xối xả trên đài, thì hàng ngàn người dắt theo chó biểu tình trước tòa đại diện của Bắc Kinh là chuyện đương nhiên, chỉ tiếc rằng thiếu bao cu đã dùng rồi để bịt mõm họ Khổng.
Khổng nói “tôi biết nhiều người trong số họ tự coi mình không phải là người Trung Quốc. Đã là người Trung Quốc thì phải nói tiếng quan thoại. Không nói tiếng quan thoại là con hoang, là chó của Anh”.
Mà tiếng quan thoại thực ra chỉ là tiếng Bắc Kinh, tiếng của vài chục triệu người, chẳng qua nhà nước qui định dùng làm tiếng phổ thông chứ không phải là tiếng mẹ đẻ. Cứ cho rằng tiếng Bắc Kinh nói nghe như tiếng Anh, hay và đẹp hơn tiếng Quảng Đông, cũng không thể nhục mạ họ là con hoang nếu họ không dùng tiếng quan thoại như một ngoại ngữ. Cái cách rủa sả khinh miệt đó thực chẳng phải là cung cách của người có giáo dục. Nếu bảo rằng họ Khổng đang dạy học thì cái học của Khổng là học phiệt.
Những người Hoa ở Chợ Lớn và nhiều thành phố khác ở nước ta, đã mấy người biết tiếng quan thoại, chẳng lẽ họ cũng là con hoang? Thảo nào, năm 1979 lấy cớ bị Việt Nam đàn áp, hơn 300.000 người Hoa bỏ cả cửa nhà tài sản nghe theo tiếng gọi của đất mẹ bầy đàn trở về, liền bị coi là người Á nàm zành tị nạn, bị đày vào vùng rừng núi đầy lam sơn chướng khí ở biên giới vừa mới chiếm của Việt Nam, khiến họ trở thành những kẻ không quê hương, không tổ quốc!
Hồng Kông hơn 100 năm trước là nhượng địa của Anh. Chỉ là một làng đánh cá bé nhỏ mà bọn tư bản giãy chết đã dựng nên một Hồng Kông sầm uất, trù phú vào bậc nhất của châu Á. Đến nay, cái khúc ruột “cho không” ấy đã tiếp thêm máu cho đất mẹ xanh xao vì bị con ma cà rồng CS thời Mao chủ tịch hút hết máu. Giờ béo tốt đẫy đà nhờ “mèo trắng mèo đen, mèo nào cũng được miễn là bắt được chuột”, CS Hoa lục đã quên mất những tháng năm ô nhục bị đế quốc cắn xé từng mảnh tả tơi, phưỡn bụng ra mà lên mặt đại Hán.
Giọng điệu của Khổng Khánh Đồng chính là giọng điệu của Trung nam hải. Chưa bao giờ giới trí thức Trung Quốc lại lớn tiếng mắng chửi dọa nạt như lúc này. Với “bọn chó của Anh” thì đừng có mà hỗn hào liếm mặt, coi chừng sẽ cúp nước, cúp lương thực. Với Việt Nam thì mắng là đồ vô ơn, đòi dạy thêm một bài học nữa, trong khi chính xương máu của Việt Nam đã đổ ra trong cuộc kháng chiến chống Mỹ, thực sự không phải cứu nước mình mà để cứu đàn anh thoát khỏi sự bao vây của Mỹ.
Khi Anh đáo hạn phải giao Hồng Kông cho Bắc Kinh, dân Hồng Kông đã cuống lên định làm một cuộc di cư vĩ đại, đến nỗi Bắc Kinh phải hứa cho tự trị trong 100 năm. Chẳng phải vì thương bọn “chó của Anh” mà vì sợ của cải bị mang theo, tức là sợ bị chảy máu. Dẫu sao cái chiến lược của họ Đặng cũng khá khôn ngoan. Không như ở miền nam Việt Nam, vì bị cải tạo tư sản, vì thù hận giai cấp mà cả triệu người phải bỏ nước ra đi.
Buồn năm phút, nhưng Đẩu tôi cũng vui năm phút.
Vui vì nghe bọn họ chửi nhau. Dân Hồng Kông chửi dân Hoa lục là nhà quê, không biết phép lịch sự ở nơi công cộng (hút thuốc, xả rác). Tệ hơn là bòn mót một cách hèn hạ. Có cả ngàn người biểu tình phản đối đàn bà Hoa lục mang bụng bầu tới Hồng Kông đẻ, để được hưởng trợ cấp từ những đồng tiền thuế của dân Hồng Kông.
Đàn bà đã thế, đàn ông còn hèn hạ hơn khi ùn ùn sang Hồng Kông để xem cho bằng được 9 phút làm tình không bị cắt trong phim Sắc Giới.
Tuy là thuộc địa của Anh, nhưng sống trong không khí tự do dân chủ, nên bao nhiêu sách bị cấm ở Hoa lục đều xuất bản thoải mái ở Hồng Kông. Chính ở đây, hằng năm vẫn diễn ra lễ kỷ niệm cuộc đàn áp đẫm máu ở Thiên An môn, trong khi các bà mẹ có con bị giết ở Hoa lục không dám gặp nhau.
Cũng chính ở đây vị bác sĩ riêng của Mao Xếnh Xáng đã tung hê cuộc sống tình dục bẩn thỉu, bệnh hoạn của người “cầm lái vĩ đại”.
Hồng Kông chính là khung cửa hẹp của Trung Quốc. Nắng gió tự do, từ đó không ngớt lùa vào đại lục cho bớt tối tăm ngột ngạt. Nơi có những nghệ sĩ đích thực như Ngải Vị Vị bị trù dập, có Lưu Hiểu Ba tuy được giải Nobel nhưng phải nằm mẹp sau song sắt để chiếc ghế trống thay mặt mình nhận giải thưởng. Nghĩ cho cùng, họ Khổng lớn tiếng chửi dân Hồng Kông chẳng qua vì sợ đó thôi, sợ cái mùi hoa dân chủ bọn tư bản Anh đã “thâm độc” cài sẵn bên thềm cửa sổ.

Ngải Vị Vị
Khuất Đẩu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét