KIM DAO
“Nhớ lúc rừng
cao lên khói lạnh
Dốc chùng trên bước thấy xuân qua
Lẻ loi ta chạnh lòng rơm cỏ
Cười ngất thâm sơn lửa đến nhà.”
“Từ buổi phố
về ôm giấc cũ
Mát nồng lấp khoả chuỗi ngày vui
Có đêm thu lạnh ngàn mưa gõ
Lòng rỗng vang kêu trống đổ hồi”
“Mộng xám
như tàn thân đá trơ
Cười như gánh ế khóc như vờ
Đêm đông người thấy mình như lá
Bước mỏi dừng chân thấy hững hờ”
“Ta nói
cùng ai, yêu mến ai
lưng trưa chừng đổ bóng cây dài
Ngày tan trên nước trường giang ấy
Hút ánh mây
vàng bóng vị lai”
“Lại nhớ
xuân rừng hoa khuất sương
Đào phai
cho thẹn dạ vô thường
Theo người gót biếc trên đường thẳm
Lấp lánh
mây vàng lên viễn phương.”./.
Sưu tầm trên mạng (tác giả: không rõ)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét