Nói thật và nói dối luôn luôn là một đặc quyền (nhiều lúc còn là đặc lợi) của con người, chỉ riêng con người mới có quyền sở hữu hai thứ “bảo bối“ đó. Nhà hiền triết Arixtos có câu: “Kẻ dũng cảm nhất là kẻ dám nói ra một sự thật, rằng gã chính là một tên nói dối. Nhưng trong suốt cả cuộc đời, ta chưa hề gặp một kẻ như thế bao giờ“.
Chả
cứ gì Ngài. Kể từ khi Ngài nói ra câu đó đến nay, đã mấy nghìn năm,
nhân loại hình như cũng chưa có hân hạnh được chứng kiến một kẻ nào dũng
cảm đến mức như thế. Vậy mà trên thế giới, đâu đó lại lưu hành một vài
bộ sử giống y chang những cuốn… hồi kí mới lạ chứ.
Cái
mà con người càng ngày càng cảm thấy túng thiếu chính là… sự thật. Bởi
sự thật thường được khẳng định nhiều nhất từ cửa miệng của những kẻ… dối
trá. Sự thật, nếu có thì cao lắm cũng chỉ là một nửa sự thật mà thôi.
Tuy nhiên, vẫn tồn tại một chân lý bất di bất dịch, rằng có những sự
thật tin được, có những sự thật không thể tin được. Song mặc kệ cái sự
tin hay không tin, thì sự thật vẫn cứ là sự thật… Câu chuyện sau đây là
một kiểu sự thật như thế. Tin được hay không thì… còn tùy. Đầu đuôi như
sau:
Mỗ
là một người có địa vị. Vì thế có thu nhập dồi dào. Vì thế được nhiều
người nể trọng. Vì thế có nhà cửa khang trang, lại có cả sân vườn bao la
rộng rãi… Phải cái tật Mỗ hay nói xấu sau lưng người khác. Nói xấu
người khác là một điều tệ hại. Nói xấu kẻ bề dưới của mình thì càng tệ
hại hơn. Mỗ thậm chí còn tệ hại dưới cả mức đó khi lại đi nói xấu… đàn
chó của mình.
Số
là Mỗ bắt đầu nuôi chó từ khi vợ Mỗ đẻ lần đầu được thằng con trai bụ
bẫm. Mỗ sắm một con chó để nó dọn cứt cho cậu quý tử. Con chó hoàn thành
tốt nhiệm vụ mà không xảy ra điều tiếng gì. Lần thứ hai, vợ Mỗ đẻ sinh
đôi. Một con chó thì không thể dọn xuể, mấy lần nó suýt toi mạng vì bị
bội thực… cứt. Thế là Mỗ sắm thêm hai con nữa. Song “cẩu số“ không dừng
lại ở đấy. Lần thứ ba, vợ Mỗ lại đẻ sinh ba. Tất nhiên là phải nuôi thêm
ba chú cẩu… Cứ như thế, đàn cẩu ngày một phát triển. Xin đừng nghi ngờ
về cái sự đẻ khoẻ của vợ Mỗ làm gì. Bởi trên đời không điều gì là không
thể xảy ra. Chỉ biết rằng đến bây giờ thì ở nhà Mỗ là cả một bầy chó
hùng hậu, có chia ra trên, dưới, lại phân công Chó Trưởng, Chó Phó… đàng
hoàng.
Thế
rồi lại sinh ra chuyện rắc rối từ chính cái bầy chó hùng hậu kia. Số là
chúng chỉ dọn cứt cho người, mà không hề có ý thức dọn cứt do chính
chúng ỉa ra. Lúc đầu chỉ có vài ba con, chúng có ỉa bậy đâu đó, thì sự
bốc hơi cũng không đáng kể, chỉ là một yếu tố vi lượng trong thành phần
không khí mà thôi, mũi thường không thể ngửi ra. Đến khi chúng phát
triển đông đúc lên thì lượng chất thải của chúng quả không thể xem
thường. Đã thế chúng lại cứ nhè những chỗ có vườn cỏ đẹp đẽ, thoáng mát
để thực hiện cái việc ấy theo phương châm: “thứ nhất quận công, thứ
nhì…“.
Mỗ
có mấy người ở giúp việc mà dọn không xuể. Kết quả phải thuê thêm ba
bốn người nữa, chỉ chuyên giải quyết cái vụ… cứt chó ấy mà thôi. Có được
người gánh vác cái hậu quả ấy rồi, bấy giờ nhà cửa, vườn tược Mỗ mới
thoát khỏi nguy cơ bị bùng nổ uế khí, thoát khỏi nguy cơ tràn ngập lãnh
thổ bởi cái đồ lỏn nhỏn, đen đen ghê tởm ấy.
Đến
đây, chắc bạn đang đoán rằng Mỗ vì ghét cái thói ỉa bậy của lũ chó, cho
nên đi nói xấu chúng chứ gì? Hoàn toàn không phải như thế. Mỗ là một
người có trình độ, rất am hiểu và thông cảm với cái thói quen sinh hoạt
rất… chó ấy của chúng, nên không giận, không tức làm gì. Vả lại, việc đó
đã được giải quyết ổn tHỏa bởi mấy nhân lực kia rồi. Mỗ giận chúng hoàn
toàn vì một lẽ khác.
Trong
một bữa tiệc do “Câu lạc bộ những người sang“ tổ chức, gồm toàn những
người có địa vị cỡ như Mỗ và từ Mỗ trở lên. Không giấu nổi sự bức xúc
bấy lâu nay của mình, Mỗ buột miệng than thở, kể lể với mọi người về một
sự tệ hại mới phát sinh của lũ chó nhà mình. Mỗ nói:
-Thật
không thể chịu đựng nổi. Các vị thử nghĩ xem. Tôi tốn tiền nuôi hàng
đàn chó, cốt để dọn cứt cho con. Lại còn phải thuê người hót cứt của
chính lũ chó ấy nữa. Thời gian đầu, lũ chó rất chăm chỉ hoàn thành cái
nhiệm vụ vẻ vang, thiêng liêng ấy của chúng mà không hề phàn nàn, kêu ca
gì. Song gần đây, chúng bắt đầu dở chứng. Cứ dọn xong một bãi cứt của
con tôi là chúng đòi tôi phải thưởng. Chúng coi đó là thành tích(!), là
chiến công(!)… của mình. Ô hay, tôi nuôi chó cốt để làm cái việc dọn cứt
ấy. Thế mà nay chó lại đòi tôi phải thưởng cho cái sự làm đúng chức
năng, đúng phận sự của chúng thì là nghĩa lý gì?
Mọi
người nghe Mỗ nói thì có vẻ rất đồng tình, nhất tề tán thành quan điểm
của Mỗ. Té ra không chỉ mình Mỗ có bức xúc như thế. Cái hiện tượng đòi
thưởng kia đang trở thành một “vấn nạn“ chung của toàn thiên hạ.
Lúc
ấy, bỗng có một người nom rất sang, mặc một bộ com lê đen tuyền, cổ
thắt chiếc cà vạt đỏ có hình một bông hoa rất sặc sỡ từ đâu hiện ra.
Người ấy lẳng lặng đến ngồi xuống phía đối diện, giương mắt nhìn Mỗ chằm
chằm, không hề hé răng lấy nửa tiếng. Mỗ giật mình thấy người này nom
quen quá, quen kinh khủng, quen nhất là đôi mắt, cái tia nhìn ấy… song
Mỗ nghĩ mãi mà vẫn chịu không nhớ là đã gặp ở đâu, tên là gì, địa vị ra
sao…
-Đừng
hòng tôi thưởng cho chúng cái gì – Mỗ tiếp tục câu chuyện còn dang dở.
Chó thì phải dọn cứt là lẽ đương nhiên, là sự phân công, sắp đặt của số
kiếp, của Tạo hóa, của Trời… Nếu chúng không hoàn thành nhiệm vụ, để
công việc bê bối, cứt đái ngập ngụa thì thậm chí tôi còn đập cho nữa ấy
chứ.
-Đúng
thế! Đúng như một chân lý. Đấy là một tư tưởng bất di bất dịch. Loài
người chúng ta phải nắm chắc vũ khí tư tưởng đó. Chẳng việc gì phải
thưởng thót cả – tiếng nhiều người nhao nhao hưởng ứng.
-Những
người đang phải hốt cứt chó của chúng kia kìa. Họ cắn răng chịu đựng sự
ỉa bậy của chúng, mà có ai đòi thưởng bao giờ đâu. Vì vậy đối với lũ
chó ấy, không thưởng là không thưởng. Dứt khoát không thưởng -Mỗ khẳng
định lập trường.
-Không thưởng là không thưởng, là không bao giờ thưởng. – Mỗ tái khẳng định lập trường…
-Là
không bao giờ thưởng – hầu như cả đám tiệc đồng thanh hô vang. Lạ thật,
trừ mỗi cái kẻ mới vào mặc com lê đen, thắt cà vạt đỏ có thêu một bông
hoa sặc sỡ vẫn đang chằm chằm nhìn Mỗ kia.
Rời
bữa tiệc ra về, Mỗ cảm thấy nhẹ hẳn người sau khi đã trút ra được sự
bất mãn, đã xác định được lập trường của mình đối với lũ chó. Như một kẻ
thắng thế, đang nắm vững vũ khí tư tưởng trong tay, Mỗ khoan khoái mở
cổng, bước vào sân với tư thế ngẩng cao đầu.
“Chúng
mày hãy làm đúng phận sự dọn cứt của mình đi. Và đừng có hòng đòi hỏi
tao phải thưởng này thưởng nọ…“. Mỗ thầm ra lệnh cho đàn chó. Bỗng Mỗ
cảm thấy có một cái nhìn bỏng rát phía sau gáy. Mỗ quay lại và bắt gặp
đó chính là con Chó Trưởng. Nó đang ngồi nhìn Mỗ với cái dáng cao hơn
đứng bất hủ của loài mình. Vừa nhìn thấy nó, Mỗ đã giật thót tim, chết
lặng người vì kinh hãi. Con Chó Trưởng toàn thân đen tuyền, cổ đeo một
cái vòng bằng vải đỏ có thêu hình một bông hoa rất sặc sỡ. Ai đã đeo cái
vòng ấy vào cổ nó thế không biết? Mỗ chợt rùng mình liên tưởng con Chó
Trưởng ấy với cái người vừa nhìn chăm chăm vào mình trong đám tiệc. Hèn
gì mà lúc đó, Mỗ cảm thấy rất quen, quen kinh khủng. Bây giờ Mỗ mới lờ
mờ nhận ra. Ôi! Chẳng lẽ lại chính là nó?… Thế thì bỏ mẹ mình rồi. Nghĩ
tới điều đó, Mỗ như một kẻ vừa nói xấu người khác bị bắt quả tang. Mỗ
hoảng hồn, đờ người ra vì ngượng, vừa ngượng vừa kinh sợ. Trong đầu óc
Mỗ quay cuồng một ý nghĩ khủng khiếp: “con chó – người ấy – người ấy –
con chó…“.
Con
Chó Trưởng vẫn giương mắt nhìn Mỗ chằm chằm, ánh mắt nó y hệt cái người
vừa gặp trong bữa tiệc kia. Nó lại còn không thèm hé mõm lấy nửa câu.
Không còn nghi ngờ gì nữa. Chỉ có Trời mới biết, rằng con Chó Trưởng ấy
đã kịp thành tinh từ bao giờ? Mỗ khiếp sợ quá, vội vàng lao thẳng lên
gác, mặt cắt không còn hột máu, Mỗ vừa thở hổn hển, vừa gấp gáp ra lệnh
cho vợ:
-Đi mua ngay một cái đùi bò về đây. Mau lên.
Vợ Mỗ ngạc nhiên hỏi lại:
-Để làm gì? Nhà mình đâu có ăn hết cả cái đùi bò?
Mỗ sốt ruột, nghiến răng gắt toáng lên:
-Không hỏi lôi thôi nữa. Để thưởng ngay cho lũ chó. Hiểu… chư… ưa!
./.
Blog Phạm Lưu Vũ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét