Lê Thị Công Nhân
15-11-2014
Kính gửi:
- Những người có thẩm quyền giải quyết vụ việc; – Tất cả những người quan tâm đến phong trào đấu tranh dân chủ của Việt Nam
Dưới đây là bài tường thuật và là đơn tố cáo việc công an mật vụ Hải Phòng khủng bố đoàn của Hội Bầu Bí Tương Thân cùng bạn hữu từ Hà Nội đi viếng đám tang bác luật sư Trần Lâm tại Hải Phòng tối ngày thứ sáu, 14.11.2014.
Sau khi ăn cơm trưa tại nhà bác Nguyễn Thanh Giang mời để chúc nhà văn Nguyễn Xuân Nghĩa mau bình phục sau đợt chữa bệnh dài ngày tại Hà Nội, khoảng 3h chiều, chúng tôi gồm (Nguyễn Thanh Giang, Nguyễn Ngọc Phương, Nguyễn Lê Hùng, Lê Gia Khánh, nhà giáoVũ Mạnh Hùng, thầy giáo Vũ Hùng, Hiền Giang-Sông quê, Nguyễn thị Huần, Trương Văn Dũng, Hoàng Văn Trung (chủ xe và lái xe), vợ chồng tôi và bé Lucas, đưa vợ chồng nhà văn Nguyễn Xuân Nghĩa về nhà (tại thành phố Hải Phòng) và đi viếng tang lễ bác luật sư Trần Lâm cũng tại thành phố Hải Phòng.
Cảm tạ Ơn Trên ban phước cho chú, một tù nhân chính trị đã lớn tuổi (sinh năm 1948) đi hết 6 năm tù án tuyên mà không được thả trước 1 ngày nào. Sức khỏe suy yếu nhưng chú vẫn vượt qua 3 cuộc phẫu thuật chỉ trong 20 ngày (mổ u xơ thần kinh trên mặt, mổ dây thần kinh số 5, mổ tiền liệt tuyến). Cô chú và người con trai phải thuê nhà trọ gần bệnh viện mà vẫn bị mật vụ Hải Phòng kết hợp Hà Nội theo lên tận nơi phá quấy áp lực chủ nhà đuổi cô chú đi, đến nỗi phải chuyển nhà trọ mấy lần(Sáng kiến mật vụ CS!). Dù vậy đồng đội, bạn hữu thường xuyên thăm hỏi chia sẻ với cô chú nên nỗi cực khổ đau đớn cũng vơi bớt phần nào.
Trên xe chú Nghĩa rất vui vì được đồng hành với người đồng đội cùng vụ án và là bạn tù với nhau là anh Vũ Hũng – thầy giáo vật lý. Hai người kể những kỷ niệm đời tù của mình, nghe cười đến chảy nước mắt. Trên xe, mọi người nói chuyện thời sự, bình luận đủ mọi đề tài về hiện trạng chính trị xã hội của đất nước thật rôm rả, thoải mái. Đến nỗi, chú Nghĩa nói “Thật hạnh phúc vì chuyến xe này hiện giờ thật sự là một vùng lãnh thổ tự do.”
Khoảng 7h.30 tối chúng tôi đưa chú Nghĩa về đến nhà rồi đi ngay viếng bác Trần Lâm tại Nhà Tang lễ Hải quân trong Bệnh viện Hải Quân thuộc binh chủng Hải Quân trên đường Cầu Rào ra biển Đồ Sơn, cô Nga đi tiếp cùng chúng tôi.
Nhà tang lễ quy mô vừa phải, đẹp và lịch sự như một ngôi biệt thự trong khu vườn lớn. Không hiểu sao cổng nhà tang lễ lại tối tăm không có đèn chiếu riêng, chỉ có đèn đường. Xe đỗ cách cổng 20m, chúng tôi vừa mở cửa bước xuống xe thì khoảng 100 mật vụ tất cả đều mặc thường phục (nam nữ già trẻ đủ cả) đang túm tụm chuyện trò ở cổng đột nhiên nhao nhao bật dậy quay ngoắt xì xào nhìn chúng tôi, tưởng họ bị điện giật. Ánh sáng nhá nhem, đứng quá 5m nhìn không rõ mặt người, nhưng sự hung ác có năng lực vượt qua bóng tối khiến chúng tôi cảm nhận rõ rệt sự nguy hiểm của âm mưu hãm hại rình rập. Gương mặt không dấu nổi (hoặc có thể họ cố tình tỏ ra) sự côn đồ xấc xược, chúng tôi biết ngay đây là công an mật vụ Hải Phòng đến bao vây đám tang và khủng bố những người mến yêu dân chủ đến dự lễ tang của một luật sư nổi tiếng và có công rất lớn trong phong trào đấu tranh dân chủ Việt Nam, đặc biệt là ở miền Bắc.
Anh Trung, chủ xe và là lái xe quyết định không vào mà ở lại trong xe vì ghi ngờ chúng sẽ giở trò phá hoại. Mọi người đi vào mang theo vòng hoa mua từ Hà Nội có cài băng tang màu đen in chữ trắng “Hội Bầu Bí Tương Thân kính viếng !”. Vừa đến cổng, đám công an mật vụ vây kín đen đặc đoàn người ít ỏi chúng tôi. Dù chúng tôi đã cảnh giác nhưng một nam mật vụ trẻ vẫn len vào giật phắt dải băng tang rồi chạy biến đi, thể hiện trình cướp giật thượng thừa ! Tôi loay hoay thế nào lại đi phía sau, tên mật vụ này trong lúc hí hửng vì vừa lập được thành tích, bỗng đi ngang qua mặt tôi, thế là tôi đưa tay ra giật lại dải băng tang nhưng không được vì tên mật vụ giữ chặt cái băng tang đó như chiến lợi phẩm, còn tay tôi bị xước chảy máu.
Khi đoàn vào tới trước cửa phòng viếng nơi đặt quan tài, chúng tôi lấy chiếc băng tang sơ cua cài lại lên vòng hoa. Đám mật vụ vẫn vây kín xung quanh. Đèn chiếu sáng trưng, gia chủ đông khoảng 4, 5 chục người. Chúng tôi nghĩ rằng mật vụ vì chút ngượng ngùng còn sót lại sẽ không giật băng tang lần nữa. Không ngờ chỉ vừa cài xong 1 đầu, đang cài đầu kia thì một tên mật vụ lại lao vào giật phắt đi cái băng tang trước sự chứng kiến của gia chủ dưới ánh đèn sáng trưng. Mật vụ quá đông và trơ tráo len vào đứng giữa chúng tôi chỉ có 13 người, nên dù đã bị giật một lần trước đó thì chúng tôi vẫn không thể chống lại được trò cướp giật băng tang có 1-0-2 trên thế giới này.
Chúng tôi đành mang vòng hoa không có băng tang vào viếng. Tại bàn tiếp đón của gia đình để ghi sổ tang, chú Nguyễn Lê Hùng-Trưởng Ban Điều hành Hội Bầu Bí xưng danh “Chúng tôi là Hội Bầu Bí Tương Thân ở Hà Nội.” Cô gái trẻ-chắc là cháu bác Lâm, định ghi vào sổ thì một mật vụ khoảng hơn 40 tuổi (có vẻ thuộc cấp chỉ huy) chặn lại bảo không được ghi. Người nhà bác Lâm chựng lại, gương mặt bối rối, khiếp sợ. Chú Hùng hỏi tại sao, chúng tôi đi cả đoàn xưng danh như vậy là đúng và ngắn gọn, hay từ Bầu Bí Tương Thân bị cấm nói? Tên mật vụ (lại còn thô thiển giả vờ đeo biển nhân viên Công ty dịch vụ mai táng Thiên Thảo) lí nhí đáp “Ở đây không cho phép ghi cái tên này.” Trời! Đảng Cộng sản Việt Nam Quang vinh Muôn năm mà cái gì cũng sợ vãi ra vậy sao? Không muốn tranh cãi vô ích với họ trước thái độ bạc nhược lạ lùng của gia chủ, tôi đành đọc tên đủ 13 người kể cả bé Lucas cho họ ghi vào sổ tang. Bất ngờ, cô Trịnh Ánh Hồng – con gái lớn bác Lâm bước tới vừa vái lia lịa chúng tôi vừa nói “Gia đình chỉ muốn tổ chức đám tang cho cụ được trọn vẹn, cám ơn các bác ở xa đã đến viếng nhưng xin các bác đừng có chính trị gì ở đây để cho cụ ra đi được bình yên.”
Cô Hồng khoảng hơn 50 tuổi, có tiếng và giàu có trong giới kinh doanh bất động sản và khách sạn. Tôi chưa từng gặp cô Hồng trước đây, nhưng nghe qua bác Lâm và nhiều người khác kể về gia đình thành đạt của bác. Mẹ tôi (Trần thị Lệ) đã gặp cô Hồng một lần khi xuống Hải Phòng đến thăm bác Lâm nhưng bác không có nhà. Cô Hồng tiếp mẹ tôi một cách gượng gạo khi mẹ tôi nói lời cảm ơn và tỏ ý cảm phục lòng dũng cảm, tâm huyết nghề nghiệp và nghĩa cử cao đẹp của bác bào chữa miễn phí cho tôi. Cô Hồng tỏ ra không quan tâm ủng hộ chút nào tới việc đấu tranh dân chủ của bác Trần Lâm.
Buồn! Là điều chúng tôi cảm thấy lúc ấy. Thương bác Trần Lâm quá đỗi, tim tôi thắt lại. Tôi thấy ngạt thở như sắp lên cơn hen. Bác thật bất hạnh vì dù là một người được coi là thành đạt và dư giả trong xã hội Việt Nam (bác từng là Trưởng Ty Văn hóa Hải Phòng, là người lập trường trung học tư thục đầu tiên ở Hải Phòng trước khi là thẩm phán tòa án tối cao và về hưu thì làm luật sư) nhưng trong gia đình mình bác hoàn toàn cô đơn với lý tưởng tự do-dân chủ-nhân quyền mà bác yêu mến và dấn thân tranh đấu.
Chúng tôi lặng bước cúi đầu, nhìn mặt bác lần cuối trong quan tài lạnh lẽo, giữa tiếng nhạc điếu volume to hết cỡ điếc cả tai. Khi nhìn vào quan tài tôi phát hiện mắt bác vẫn mở, có lẽ người ta đã quên vuốt mắt cho bác hay bác không nhắm mắt được khi qua đời vì ước mơ cao đẹp của bác đã không thành hiện thực thì sống thọ 90 tuổi đâu còn nhiều ý nghĩa?
Toàn bộ cuộc phúng viếng diễn ra chưa đầy 15 phút, mà chúng tôi bị cướp giật băng tang tới 2 lần. Thái độ gia chủ như vậy, chúng tôi cũng không muốn làm họ thêm khó xử, nên ra về luôn sau khi chụp vài tấm hình kỷ niệm.
Anh Trung ở ngoài trông xe quan sát thấy mật vụ quá đông và có một nhóm toàn mật vụ trẻ tụ lại trong bóng tối cách sau xe ô tô khoảng 10m. Chúng tôi lên xe thì thấy một tên cúi xuống nhặt một viên gạch to tướng rồi cả đám mật vụ nấp trong bóng tối bám theo chúng tôi. Linh cảm điều chẳng lành, chúng tôi thật sự lo lắng và dõi theo bọn chúng 6 tên 3 xe máy đi ngay sát bên ngoài. Trời tối mùa đông sương mờ nên chúng tôi chỉ nhận ra trong số đó có 1 xe máy AirBlade màu đen đỏ và một xe máy khác mang biển 16-F9 0802. Chúng tôi nhận định khi nào chúng áp gần xe ô tô chúng tôi thì có thể đó là lúc chúng ném đá. Anh Quyền đang bế bé Lucas ngồi sát cửa sổ hàng gần cuối đưa bé Lucas lên cho tôi bế. Tôi ngồi hàng trên cùng, giữa cô Nga và cô Huần.
Đến ngã tư An Dương cô Nga xuống xe để đi xe ôm về nhà. Anh Quyền chuyển lên trên ngồi vào chỗ cô Nga ở sát cửa ra vào, cạnh tôi. Anh Vũ Hùng ngồi trên sàn phía dưới cùng (xe bỏ bớt hàng ghế cuối để lấy chỗ chở hàng) dời lên chỗ anh Quyền, ngồi cạnh chú Hùng và chú Phương, chỉ ít phút trước khi vụ tấn công đầu tiên diễn ra. Không khí rất căng thẳng. Chúng tôi là những nạn nhân được chỉ định bởi tà quyền độc tài cộng sản. Biết trước, nhưng không có cách nào để chống lại trò côn đồ đê tiện. Đúng như người xưa vẫn nói, quy mô tội phạm càng nhỏ nhặt, cách thức phạm tội càng thô sơ thì bản chất ác độc càng gấp bội. Tôi nói “Cháu sợ lắm, không tưởng tượng nổi họ dám ném gạch vào xe có cả người già tóc bạc trắng (bác Thanh Giang, bác Gia Khánh) phụ nữ, trẻ em.” Tôi cầu nguyện lớn tiếng cho mọi người cùng nghe “Lạy Chúa, lạy hương hồn bác Trần Lâm! Cầu xin Chúa và bác thương xót và che chở chúng con trở về bình an. Amen!”
Tôi dứt lời cầu nguyện chưa được 5 giây thì một tiếng động khủng khiếp vang lên, chiếc xe rung mạnh một cái, kính vỡ nát rơi loảng xoảng. Một khoảng trống đen ngòm hiện ra tua tủa thủy tinh nhọn hoắt. Tim tôi đập loạn xạ, khiếp đảm. Mọi người lặng đi trong khoảnh khắc kẻ ác đắc thắng. Chúng tôi hỏi nhau có ai bị gì không. Không ai bị thương. Khi chúng ném gạch, anh Vũ Hùng đang quay lại phía sau nhìn thẳng vào bọn chúng, anh kể thấy rõ tên ngồi sau rướn người lấy đà, vung mạnh cánh tay phải lên cao cố gắng hết sức ném cả cục gạch thẳng vào kính sau xe ô tô, như phim quay chậm. Thật kỳ lạ, kính vỡ bắn tung tóe nhưng anh không bị thương tích gì, chỉ bị mảnh thủy tinh bắn đầy vào cổ áo. Nơi tội ác được thực hiện cách Ngã tư Sở Dầu khoảng 100m. Hai tên hung thủ hãm hại chúng tôi đi trên chiếc xe AirBlade màu đỏ đen.
Nỗi khiếp sợ làm tôi tối tăm cả đầu óc, bỗng dưng tôi oán trách Chúa, tôi thoáng nghĩ trong đầu “Lời cầu nguyện của mình không có tác dụng.”
Sau khi lập chiến công hai tên mật vụ phởn chí phóng lên trước và gần ngay xe chúng tôi. 2 tên này và 4 tên đồng bọn còn lại (trên 2 xe máy khác) chạy vây xung quanh, đứa trước, đứa sau, có cả một xe chạy song song trơ tráo nhìn vào xe chúng tôi. Chúng thi nhau giơ điện thoại chụp xe ô tô chúng tôi (chắc để làm bằng chứng báo công).
Qua Ngã tư Sở Dầu khoảng 200m, chúng tôi vẫn chưa hết kinh hoàng, thì lập tức chúng tôi lại bộc lộ bản chất ngây thơ và một tâm địa không đời nào giống được với kẻ ác. Hai tiếng va lớn của vật cứng ném vào kim loại vang lên! Hai tên mật vụ đi song song bên hông xe bên phải đã ném cục gạch đá to vẫn vào vị trí khoảng giữa anh Vũ Hùng và anh Trương Dũng (ngồi dọc bên phải xe là bác Thanh Giang trên cabin cạnh lái xe, anh Quyền, Trương Dũng, Vũ Hùng) nhưng trúng phần vỏ xe bằng kim loại kêu chát chúa rồi rơi xuống đất. Hai tên này đi xe gì, biển số gì chúng tôi không nhìn rõ.
Không ai trong chúng tôi nghĩ rằng mật vụ Hải Phòng ném gạch đến hai lần vào xe chúng tôi. Có vẻ cú ném đầu tiên tuy làm vỡ tan kính hậu xe nhưng chưa làm ai thương tích gục xuống, chúng chưa được thấy màu cờ máu đầm đìa nên chưa thỏa mãn! Hay là cạnh tranh công trạng giữa đám mật vụ? Hai vụ tấn công xảy ra lúc khoảng 8h20 tối.
Rồi, bỗng dưng, chúng tôi có một niềm vui nho nhỏ thấy mình thật may mắn. Vì dù có phẫn nộ mật vụ cộng sản đến mấy, không ai trong chúng tôi nghĩ rằng mình sẽ làm điều tương tự với họ. Thiên định sinh ra chúng tôi làm con người thật sự, chứ không phải làm ác quỷ đội lốt người-cuối cùng cũng chỉ là loại hàng rởm hàng nhái, mau hư và độc hại. Đúng như đức Đạt Lai Lạt Ma đã nói “Cộng sản là loài trùng độc sinh ra trong rác rưởi cuộc đời.”
Bé Lucas sau lần ném thứ nhất không hiểu chuyện gì, mặt mũi ngơ ngác hỏi bố mẹ “Cái gì kêu to thế mẹ? Tại sao kính vỡ vậy bố? Kính vỡ nguy hiểm lắm.” Chúng tôi chưa kịp trả lời bé xong, thì vụ ném lần hai xảy đến liền. Sau khi nghe chúng tôi trả lời kẻ xấu ở ngoài ném vỡ kính, bé bảo “Con sợ lắm, bố mẹ ơi đừng đi ô tô nữa, về nhà mình đi, không đi chơi nữa đâu” Chúng tôi phải giải thích với bé là chúng ta đang trên đường về nhà, cố gắng chờ ít phút nữa thôi. Thú thật là tôi nghĩ Lucas sẽ khóc thét lên. Vợ chồng tôi, và cả xe không ai ngờ Lucas lại ngoan đến thế. Bé không hề khóc một tiếng nào, và bình tĩnh như một người lớn, nói năng hỏi han rõ ràng từng câu, từng vấn đề. Mọi người trên xe khen bé ngoan và bình tĩnh lạ lùng.
Khoảng một tiếng sau chúng tôi dừng lại một quán cơm bình dân nhỏ ven đường để ăn tối. Tôi mệt và sợ đến nỗi không hề thấy đói. Lên xe tiếp tục chặng đường hơn 50km về Hà Nội, lúc này tôi mới bình tĩnh trở lại. Kính trên xe tiếp tục rơi vỡ loảng xoảng mỗi lần xe qua chỗ xóc. Anh Trương Dũng nói vui “Công nhận, kính xe mình không tốt bằng xe chống đạn của Obama.” Bác Thanh Giang bình chọn đây là câu nói hay nhất trong ngày.
Lúc này đầu óc tôi mới thanh thản tươi sáng trở lại. Tôi chợt nhớ tới hai câu Kinh Thánh ít khi được nhắc tới “Tội ác của chúng cần được hoàn thành.” và “Tội ác của chúng cần đầy rẫy trên đất.” Vâng! Xin Chúa tha thứ cho đức tin nông cạn của con. Sểnh ra là con trách Chúa! Nếu cứ khi nào kẻ ác muốn làm điều ác mà Chúa đều ngăn lại thì còn gì là lựa chọn, trách nhiệm hay đạo đức nữa. Nếu kẻ ác quyết tâm làm điều ác thì chúng cứ làm. Tùy lúc Chúa sẽ ngăn chặn, chở che những người lương thiện biết gìn giữ lương tâm Chúa đã ban cho mỗi người, tuyệt đối bình đẳng ai cũng có như nhau. Có người giữ lấy lương tâm thì cũng có kẻ vứt bỏ lương tâm của mình. Đời nào có ai kêu lương tâm bị cướp!
Về đến Hà Nội lúc gần 12h đêm, bác Khánh bắt tay tôi và nói “Hôm nay bác thật sự chiêm nghiệm được sức mạnh của lời cầu nguyện.” Tôi đáp “Vâng. Chúa ở cùng chúng ta, nếu không làm sao chúng ta trở về được như thế này!” Chúng tôi không bị thương tích, tử vong là nằm ngoài mong muốn của mật vụ Hải Phòng. Người đọc có thể search trên mạng “xe khách bị ném đá, chấn thương sọ não chết, múc mắt”. Gần đây rộ lên nạn thanh thiếu niên ném đá xe khách dọc tuyến miền trung Tây Nguyên. Hai vụ việc gần đây đăng báo có người đi xe giường nằm máy lạnh bị ném đá chấn thương sọ não tử vong, có người bị thương nát mắt đến nỗi bác sỹ bó tay đành phải “múc mắt” nạn nhân bỏ đi. Đấy là ném gạch đá vì nghịch ngợm ngu ngốc, lòng dạ hiểm ác và những xe khách đó cửa kính cũng rất tốt mà còn vậy, thì với dã tâm, lòng thù địch mù quáng và nỗi phởn chí tâng công của đám mật vụ trẻ, tôi tin thương tích đổ máu không xảy ra đã làm họ không vui lòng.
Chúng tôi rất ái ngại cho anh Trung và đề nghị sẽ trả tiền sửa xe. Anh Trung là chủ 1 xưởng cơ khí nhỏ, luôn yêu mến dân chủ và gần gũi với anh em dân chủ. Khi có thể, anh lại đồng hành cùng chúng tôi, còn chúng tôi góp tiền xăng gửi anh. Nếu không lại phải thuê xe ngoài, lái xe bị công an dọa đến nỗi bỏ luôn cả đoàn chúng tôi bơ vơ giữa nghĩa trang như lần dự đám tang mẹ chị Thanh Nghiên hồi đầu năm nay, thậm chí còn không lấy tiền xe (nhưng sau đó về Hà Nội anh Trương Dũng đã tìm gặp và đưa anh ta 1 triệu vì thấy tội nghiệp quá dù anh ta rất đáng trách!).
Chúng tôi về đến nhà đã gần 12h30 đêm. Vừa vào nhà (thì bé mới thấy yên tâm hay sao ấy) Lucas hỏi luôn “Bố ơi, các chú ấy ném vỡ kính xe ô tô bác Trung là ai vậy?” Tôi đáp “Đấy là công an mật vụ cộng sản” Bé nói “Công an mật vụ cộng sản xấu quá, hư lắm, phải lấy gậy Makitun (Magic Tool) hỡi Tudors (trong phim hoạt hình Mickey) đánh các chú ấy.” Tôi đáp “Trước hết hãy cầu nguyện Chúa trừng phạt họ. Chúa sẽ trừng phạt họ thích đáng. Chúng ta có khi vì nóng giận mà làm quá, hoặc vì ngây thơ, nhút nhát mà trừng trị chúng không đến nơi đến chốn.”
Thưa các bạn mật vụ,
Tôi gọi là bạn vì các bạn đều là người trẻ, rất trẻ! Nhìn các bạn to lớn, đẹp đẽ, sành điệu hơn nhiều so với đa số người dân Việt nam trung bình, cũng như những thanh niên khác không làm nghề công an. Hai cục gạch các bạn hạ độc thủ chúng tôi hôm nay, theo các bạn nó sẽ được ném lại vào ai? Nếu không ném lại vào chính tương lai cuộc đời các bạn, người thân hay vợ con các bạn thì ném vào ai đây? Chả nhẽ bọn IS, hay bè lũ bành trướng Bắc kinh phải nhận? Hai dải băng tang các bạn cướp của chúng tôi hôm nay, nó sẽ được treo ở đâu? Hai dải băng tang đó không mang đến chết chóc cho các bạn, người thân hay vợ con các bạn thì cho ai đây? Chả lẽ cho Kim Jong Ủn Ỉn hay Putin?
Tôi đặt tiêu đề bài viết là “RƯỚC SỰ CHẾT VỀ” vì lẽ đó. Nó chỉ là giải băng vô tri vô giác để chúng tôi tới viếng người chết. Các bạn còn không bằng thằng cướp giật móc túi ngoài đường. Chúng vì lòng tham hoặc vì bần cùng (sinh đạo tặc) mà trộm cướp, nhưng ít ra chúng còn biết chúng lấy cái gì, và tất nhiên là những thứ có ý nghĩa. Còn các bạn lại đem hết tuổi trẻ tài cao chí khí của mình đi cướp cái băng tang!
Chúng ta đã cạn lời với nhau rồi!
Các bạn bị nhồi sọ cho rằng chúng tôi đi ngược lại 90 triệu dân Việt Nam mến yêu cộng sản (dù chỉ có 3 triệu người Việt Nam là đảng viên nhưng các bạn vẫn vơ đũa cả nắm là 90 triệu). Chúng tôi lại cho rằng các bạn và bọn cộng sản mới là kẻ đi ngược lại thế giới văn minh. Thế giới có 200 quốc gia và vùng lãnh thổ nhưng chỉ có 4 thằng điên đi theo cộng sản. Trong bốn nước ấy liệu đếm được mấy người dân thật sự thích theo cộng sản, kể cả các bạn? Hay họ theo chỉ vì lòng tham và sự khiếp sợ bạo lực?
Nếu các bạn cho rằng việc làm của mình là đúng thì các bạn hãy tự hào, tự tin mà giới thiệu công khai đầy đủ về bản thân và việc làm của mình cho bàn dân thiên hạ tìm đến kết bạn. Tôi không hề bẫy các bạn, vì tôi sẽ tự giới thiệu trước: tôi là Lê thị Công Nhân, sinh năm 1979, 20 năm nay sống cùng mẹ (hiện bị tai biến não, liệt và câm) tại p316-A7 khu Văn Phòng Chính Phủ, ngõ 4, phố Phương Mai (đối diện cổng sau bệnh viện Bạch Mai). Tôi là một luật sư, đang có 1 chồng là Ngô Duy Quyền sinh năm 1974, 1 con gái là Lucas Ngô Quyền Thiên Ân sinh năm 2011. Cả nhà tôi cùng đi trên chuyến xe hôm qua mà các bạn ném gạch hai lần vỡ tan hoang.
Vui không? Tiện quá còn gì! Các bạn và cả sếp các bạn nữa, tha hồ tìm đến để khủng bố, hãm hại. Cũng báo luôn với các bạn là công an khu vực phường tôi đại úy Nguyễn Xuân Sơn từng tuyên bố là nếu nhà tôi có báo bị trộm cướp công an chưa chắc đã vào giải quyết “ Vì chị là một tên phản động.” Còn gì bằng!
Liệu trò ném gạch đá hiểm ác này có được coi là điển hình cần phổ biến áp dụng rộng rãi trong việc chống lại luồng gió dân chủ đang nổi lên trên đất nước Việt Nam? Ngược lại, có bao giờ đám mật vụ trẻ, cấp trên của họ và các lãnh đạo cấp cao của đất nước này nghĩ rằng họ sẽ bị dân chúng nổi dậy đáp trả bằng cách tương tự? Đừng tưởng người tốt không biết đáp trả hay không biết làm điều ác. Nhưng người tốt thường ưu tiên lựa chọn sự thật và ước mong công lý được thực thi. Vì vậy kẻ ác mới có cơ hội để sám hối và được thứ tha.
Lê Thị Công Nhân
Hà Nội, ngày 15.11.2014
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét