TRÀ ĐÓA
Đập một con muỗi bẹp ruột là phản xạ có tính bản năng của
con người dù nó có đang hút máu hay không. Một con người, theo cái
nghĩa tốt đẹp nhất của từ đó, có vô số những phản xạ bản năng như vậy
đối với những giống loài khác đang cùng tồn tại quanh mình.
Chưa có ai phải ăn năn trước mặt Thượng Đế về việc giết
một con muỗi. Và đó hình như không phải là một tội lỗi để phải xin Ngài
tha thứ.
Và một con muỗi sẽ luôn nghĩ rằng (nếu như thực sự nó
biết suy nghĩ) việc bị một kẻ nào đó đập cho dập nát là một kết cục tự
nhiên, hợp với quy luật tạo hoá.
Đã có sẵn một án tử dành cho loài muỗi...
Nhưng ở một mức độ văn minh hơn, có một gã lẩm cẩm lại
nghĩ ra một hình thức đối xử khác cho giống muỗi. Hắn nghĩ, hãy dành cho
loài muỗi một mức độ hành xử nhân bản hơn, ít nhất cũng như cách loài
người đang áp dụng với nhau.
Và lần đầu tiên trong lịch sử tồn tại của loài người (do
hắn tự sướng như vậy) hắn đã không giết một con muỗi ngay lập tức khi
thấy nó đang no máu. Cái bụng căng phồng màu đỏ sậm ấy là bằng chứng
không thể chối cãi về tội ác mà con muỗi đã gây ra. Đó chỉ có thể là máu
của hắn hay vợ hắn, hoặc tệ hơn, là máu của con hắn.
Hắn thận trọng lấy một cái bao nylon chụp lên... Khi con muỗi hiểu ra thì mọi chuyện đã quá trễ.
Và khi đương phạm đã yên vị trong chỗ mới, được hắn ví như một nhà lao trong suốt, các bộ phận trong óc hắn bắt đầu hoạt động...
Đầu tiên là phần buộc tội của bên công tố bắt đầu:
“Thật ngớ ngẩn nếu đặt câu hỏi kiểu như con muỗi có tội
hay không. Có tội - là điểu quá hiển nhiên, và vì vậy, phiên toà này
không cần đến bồi thẩm đoàn để tránh bớt sự rườm rà không cần thiết.”
“Những thứ thù địch với loài người đếu đáng chết cả,” một giọng nói đanh thép phát ra từ não gã.
“Chúng ta dựa vào điều gì để kết tội một con muỗi?” vị luật sư biện hộ lên tiếng.
“Điều gì ư? Hãy nhìn cái bụng của nó đi. Cả trong trường
hợp nó là một con muỗi đực (là thứ không hút máu) hoặc một con muỗi cái
chưa hút máu, nó đều đáng chết cả,” giọng của công tố viên rất cương
quyết.
“Bản án tử dành cho muỗi là một sự hợp quy luật tự nhiên,” ông nói thêm.
“Nếu nói về những thứ hợp với quy luật tự nhiên thì việc
muỗi hút máu cũng rât tự nhiên, bởi đó là phương thức sinh tồn mà tạo
hoá đã ban cho nó. Cũng giống như chúng ta ăn thịt heo... Có ai kết tội
chúng ta đâu?” vị luật sư lại lên tiếng bênh vực.
“Thượng Đế quở trách chúng ta và chúng ta kết tội lũ muỗi,” công tố viên vẫn vững vàng.
“Nhưng tội của nó là gì?” luật sự biện hộ lên tiếng.
“Tội hút máu,” viên công tố dõng dạc
“Xét về hậu quả, việc hút máu liệu có gây ra một tội ác gì đủ để kết tội hay không?” viên luật sư đáp lại rất nhanh.
“Vậy anh chưa nghe nói đến những thứ bệnh truyền nhiễm do muỗi hay sao?” công tố viên tỏ vẻ mai mỉa.
“Nhưng đó chỉ là các tác dụng ngoài ý muốn. Một con muỗi
chưa bao giờ hiểu bệnh tật hay các loài vi khuẩn gây bệnh là gì. Chẳng
ai đáng tội chết nếu hoàn toàn không có chủ ý gây tội lỗi.”
“Anh đang dùng cách hiểu về luật pháp áp dụng cho con
người để giải thích cho loài muỗi. Chúng ta không bao giờ là muỗi và
loài muỗi cũng chẳng bao giờ là con người. Đó là hai giống loài khác
biệt mà cách tồn tại mâu thuẫn với nhau. Cách tồn tại của loài muỗi làm
tổn hại đến sự sinh tồn của chúng ta. Và trong trường hợp này luật duy
nhất phù hợp là luật tự nhiên, nghĩa là kẻ mạnh phải tự bảo vệ mình bằng
cách chống lại giống loài gây hại cho sự tồn vong của giống loài mình.
Và điều đó là hợp tự nhiên.”
“Vậy phiên toà này được lập ra để làm gì? Sao không đánh
cho nó dập ruột ngay từ đầu đi? Không phải chúng ta cố tình dùng cách
hiểu bình đẳng cho loài muỗi hay sao?”
“Dù cho là vậy đi nữa thì điều khoản luật được áp dụng ở
đây phải là luật tự nhiên, chúng ta không thể áp dụng luật pháp của loài
người cho loài muỗi. Anh không thấy ư, ngay cả với giống loài chúng ta,
cũng chỉ có một phần dân số không lớn lắm đang được đối xử bằng cái thứ
luật mà anh đang nói. Chẳng phải lịch sử của chúng ta, về căn bản, chỉ
là sự tiếp nối của những trò hành xử theo luật tự nhiên hay sao?”
“Bất chấp những lời anh nói, khi đã dựng lên một phiên
toà, và dù đó chỉ là trò chơi, thì chúng ta cũng phải tuân thủ luật chơi
của nó. Bởi ngược lại, trò chơi ấy chẳng còn chút ý nghĩa nào, dù chỉ
là giải trí. Và, nếu một luật pháp đúng đắn thì nó phải được tôn trọng
trong mọi phiên toà, dù là đang xử ai đi chăng nữa. Một điều gần như là
chân lý: luật tự nhiên thì không cần đến phiên toà, nếu như chúng ta
không muốn cùng diễn một vở kịch tồi.”
...
Đến đây, cả bộ tam pháp đều mệt nhoài và cùng quyết định
tạm dừng. Hắn bỏ đi uống cà-phê và sau đó đi nhậu cùng với người bạn đến
say mềm và ngủ lăn quay. Rồi khi tỉnh dậy, hắn quên mất câu chuyện của
hôm trước đó. Vài ngày trôi đi, một buổi sáng khi đang ngồi nhâm nhi
cà-phê, hắn mới giật mình nhớ lại phiên toà mà mình đã khơi mào vào
những hôm trước. Và phiên toà tiếp tục...
“Vậy theo anh, nếu xử theo luật của chúng ta, ý tôi là
của loài Homo sapiens, thì con muỗi sẽ đáng tội gì?” viên công tố lên
tiếng.
“Nó vô tội. Chỉ nên cảnh cáo và xua đuổi nó đi.”
“Cảnh cáo bằng cách nào?”
“Dùng vật gì đó, như quạt chẳng hạn, để đuổi nó đi.”
“Nếu nó không chịu đi hoặc đi rồi quay lại tiếp tục hút máu thì chúng ta phải làm sao?”
“Chúng ta có thể dùng một phương tiện cảnh cáo mạnh hơn để xua đuổi nó.”
“Vậy, theo ý anh, liệu chúng ta có nên dùng bình xịt hoặc vợt điện... hay không?”
“À, cái này... cái này phải nhờ đến vị thẩm phán đáng kính của chúng ta vậy.”
Ngài chánh án nghiêm nghị một hồi rồi buột miệng nói:
“Chắc không cần nữa, ... phiên toà này có thể chấm dứt ở đây.”
Hắn đưa mắt nhìn vào nhà lao trong suốt... Dưới đáy có một vệt màu đen mảnh khô queo.
Phiên toà này đã được dừng lại không như ý muốn. Nhưng dù
sao, con muỗi ấy cũng là con muỗi hạnh phúc nhất trong loài muỗi từ xưa
tới nay bởi lẽ nó đã được hưởng một cái chết công bằng hơn so với đồng
loại của nó./.
http://www.tienve.org/home/literature/viewLiterature.do;jsessionid=B6DFA4BB4F59F5712DE8A01BF221FB50?action=viewArtwork&artworkId=17348
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét