Khủng Bố, Tây-Tàu-Việt
“Khủng bố: Dùng biện pháp tàn bạo làm cho khiếp sợ để hòng khuất phục” – (vdict.com)
“Ở VN, khủng bố là một chuỗi biện pháp tàn bạo để hòng che lấp khủng hoảng” – (ĐTL)
Nơi chốn có khác nhau, đối tượng có khác nhau, phương tiện có khác
nhau, cách thức có khác nhau... nhưng mục tiêu của khủng bố chỉ là một:
Khiến cho người khác sợ. Rồi khai thác nỗi sợ đó vào nhiều đích nhắm
khác.
Từ ngàn xưa, phong kiến Tàu đã tóm gọn chiến thuật này thành phương
châm: “Sát nhất nhân - Vạn nhân cụ”. Tức là giết một người cho chục ngàn
người khác sợ. Và trở thành triết lý thống trị đời nay, sau khi triển
khai danh ngôn của một “triết gia” (được nâng cấp thành thầy giáo muôn
đời) hậu thuẫn cho vị trí con trời: “Quân xử thần tử, thần bất tử bất
trung”. Nghĩa là vua bảo chết thì chết, không chết là không phải tôi
trung! Thế là các đấng con trời tha hồ giết dân.
Phương Tây không có loại triết gia “say máu giết người như gạch
ngói” đó. Nên chi, người ta lên án bọn giết người hòng đạt những mục
tiêu cục bộ bằng phương thức khủng bố.
Phương Tây tuyên bố bằng số đông hàng triệu người xuống đường biểu
tình: “Not Afraid!”. Lại còn đồng loạt liên đới vỗ ngực xưng danh là nạn
nhân để thách thức bọn khủng bố: “Je suis Paris!”.
Paris là một nạn nhân trong mấy vụ khủng bố liên tiếp gần đây. Từ vụ
tòa soạn báo Charlie Hebdo làm gắn bó khắng khít hơn giới lãnh đạo Liên
Âu... cho tới vụ khủng bố mới nhất vừa xảy ra ở quận 10 & 11 của
Kinh đô Ánh sáng.
Cả nước Pháp kéo cờ rũ để tang cho số nạn nhân thương vong. Gần trọn
thế giới chia sẻ sự mất mát của Paris và lên án lũ sát nhân. Nhưng, xem
ra chẳng một ai khiếp sợ, như điều mong đợi của bọn khủng bố.
Ngược lại, ở xứ con trời, với hàng đống các ông trời con núp sau cái
bóng lập lòe trên vách lá của tay triết gia thầy chạy kia, tình hình
thế nào?
Gần 20 vụ nổ liên hoàn hàng loạt kho hóa chất và cao ốc ở Thiên Tân,
Liêu Ninh, Đông Dinh, Cam Túc, Chiết Giang, Giang Tô... hiển thị một số
chỉ dấu khủng bố lẫn nhau giữa các thế lực hoàng đế cùng các lãnh chúa
cầm quyền.
Họ thoải mái và tùy tiện triệt hạ nhau bằng những phương pháp...
giết dân lành. Cho nên, chẳng ai thấy cờ rũ ở đây. Cũng chẳng có lời
chia sẻ động viên nào từ các lân quốc.
Có phải vì đó chỉ là kiểu khủng bố nội bộ để giành quyền hoặc để
ngáng chân nhau? Hay, chỉ vì chẳng ai muốn dây với bọn hủi bá quyền?
Ở đâu nữa có giới cầm quyền tùy nghi sử dụng phương pháp khủng bố dân lành để giữ ghế?
Bạn đã đọc tin về trò ném mắm tôm/dầu nhớt/sơn đỏ vào sân giáo đường/nhà ở của nhân dân rồi chứ?
Bạn đã đọc tin về một nhà thơ cựu bộ đội bị côn đồ ném gạch đá liên tục lên mái ngói tuần này qua tuần khác rồi chứ?
Bạn đã đọc tin về những nạn nhân bị côn đồ có thẻ hành sự đánh tét đầu/gãy chân/dập sống mũi... ngay giữa đường phố rồi chứ?
Bạn đã đọc tin về cụ Tạ Trí Hải, một nghệ sĩ đường phố bị côn đồ có
thẻ đánh què tay, vất đàn và dụng cụ âm thanh xuống Hồ Gươm rồi chứ?
Bạn đã đọc tin về những nạn nhân bị chết dưới tay công an rồi chứ?
Không chỉ một, mà là hàng trăm, những non 300 người trong vòng 3 năm!
Gần đây là nạn nhân Đỗ Đăng Dư, chết trong thời gian điều tra của
côn an ngay tại trại tạm giam, và bị vu là bởi đám bạn tù xử lý về tội
rửa bát bẩn!
Gần hơn nữa là hai luật sư biện hộ cho cháu Dư, trên đường đến viếng
gia đình nạn nhân thì bị côn đồ chận đánh đổ máu, và bị vu là do phóng ô
tô làm tung bụi bẩn!
Gần nhất là một luật sư khác lên tiếng bênh vực cho 2 luật sư nạn
nhân vừa kể liền bị côn an bắt cóc áp giải về đồn, và bị vu là do có
người từ tỉnh khác tố cáo!
Xâu chuỗi 3 sự kiện khủng bố này lại với nhau, người ta nghĩ gì?
Một là, nhà nước này quá hèn, không dám ra biển bảo
vệ ngư dân bị lũ giặc giết hại (còn đòi tiền chuộc), mà chỉ tuyền cưỡng
chế nông dân và hành hung thị dân.
Hai là, nhà nước này quá nhục, đánh đổ máu dân lành
biểu tình chống giặc bằng biểu ngữ No-Xi, hòng an nhiên rót rượu chiêu
đãi giặc cướp được mời vào nhà bằng 21 phát đại bác.
Ba là, nhà nước này thấm sợ, đã hãi cả nội dung
những bài nhạc yêu nước, hãi cả người nghệ sĩ đàn rong tuổi quá 70 với
một “kho vũ khí” chỉ gồm 7 nốt nhạc.
Bốn là, nhà nước này hết thời, phải chuyển đổi từ
núp bóng chủ nghĩa sang núp bóng côn đồ để trấn áp nhân dân, hầu mua giờ
vơ vét lần chót tài nguyên đất nước.
Năm là, nhà nước này đã cùng đường lý luận, phải sử
dụng những lý do cực kỳ ấu trĩ (và bốc mùi) để chạy tội (cùng lúc, hiển
thị cả tột cùng sự sợ hãi dư luận quần chúng nhân dân).
Sáu là, nhà nước này đã cùng đường cai trị, tự nâng
cấp tội giết dân trong đồn côn an bằng tội hành hung luật sư rồi bắt
cóc luật sư, tức là xóa sổ lời rao pháp quyền.
Bảy là, nhà nước này đã đứt hệ chỉ huy, trung ương
chỉ nhấp nháy đèn xanh hay đèn đỏ, thông qua Tuyên giáo cùng bộ CA nhập
nhằng giao ban, và bên dưới hành xử tùy chọn.
Tám là, nhà nước này đang cơn tả xung hữu đột, với
nguy cơ lớn nhất là ngân khố trống, vay mượn thêm không dễ, nắn túi dân
quá khó, nợ lương công nhân viên là cầm chắc.
Gút lại là gì?
Điểm khác nhau:
Khủng bố, ở trời Tây, là nhằm tạo ra một không gian khủng hoảng cho “địch”, trên “đất địch”.
Khủng bố, ở trời Ta, là nhằm tạo ra một không gian che lấp mọi khủng hoảng tứ bề, của chính “ta”, trong giờ hấp hối.
Điểm giống nhau:
Dân deck sợ - Khủng bố là phương pháp tự định vị chính mình ở trong ngõ cụt!
14/11/2015 – Tròn 62 năm ngày khai mạc Hội nghị Toàn quốc đảng Lao động VN lần thứ nhất.
Blogger Đinh Tấn Lực
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét