Thứ Năm, 15 tháng 6, 2023

BẬT DẬY VÀ GIẾT LIỀN : Bài 14


Ronen Bergman

Trần Quang Nghĩa dịch

Chương 14 : MỘT BẦY CHÓ RỪNG

KHOẢNG MỘT TUẦN TRƯỚC KHI Wadie Haddad quằn quại đau đớn vì chất độc của  Mossad, được đưa vào bệnh viện Đông Đức, Shin Bet đã biết được từ một trong những nguồn của họ, có mật danh Người Giúp việc, về một biệt đội PLO đang được huấn luyện cho một cuộc đột kích vào Israel. Amos Gilad, từ đơn vị AMAN xử lý chủ nghĩa khủng bố Palestine, đã gặp Người Giúp việc trong một ngôi nhà bí mật của Shin Bet ở Jerusalem và rời cuộc họp với cảm giác rất lo lắng: “Tôi hiểu rằng họ đang lên kế hoạch cho một điều gì đó khủng khiếp và họ muốn gây ra nhiều thương vong nhất có thể . ”

Thông tin được xác nhận bởi các máy nghe lén tại các văn phòng PLO ở Síp, rất cụ thể. Shin Bet biết tên những kẻ khủng bố và vị trí chính xác của căn cứ chúng trên bãi biển Damour, ở Lebanon. Họ biết rằng bọn khủng bố đang lên kế hoạch cho một cuộc tấn công từ biển, và  nhằm phá vỡ cuộc đàm phán hòa bình mà Begin đã khởi xướng với Ai Cập. Arafat và Abu Jihad đã ra lệnh vì họ lo sợ, một cách đúng đắn, rằng một hiệp định đình chiến giữa Ai Cập và Israel sẽ khiến người Palestine rơi vào tình trạng chao đảo, vì Ai Cập cho đến nay vẫn là nước hậu thuẫn chính của họ. Cuộc đột kích quan trọng đối với PLO đến nỗi chính Abu Jihad đã thông báo ngắn gọn cho quân du kích, cùng với chỉ huy chiến dịch của hắn ở Lebanon, Azmi Zrair.

Gilad muốn ra tay trước, để loại bỏ mối đe dọa bằng một cuộc tấn công phủ đầu vào căn cứ khủng bố. Vào ngày 5 tháng 3 năm 1978, lực lượng biệt kích hải quân, Đội tàu 13, thực hiện Chiến dịch Lucky Man (Bar-Mazal: Người May Mắn). Mục đích là để loại bỏ tất cả những tên khủng bố tại căn cứ Damour, nhưng họ thực sự chỉ giết những tên ở trong một tòa nhà, trong khi những người ở trong một cấu trúc gần đó và không ra ngoài hoặc nổ súng đều không hề hấn gì. Người Giúp việc cũng có thể báo cáo điều này.

Gilad yêu cầu các biệt kích phải vào cuộc một lần nữa để hoàn thành công việc, nhưng Bộ trưởng Quốc phòng Ezer Weizman nói, “Hãy quên tất cả những cuộc đột kích của biệt kích này đi. Tôi sẽ đến Washington vào ngày mai và việc này sẽ chỉ tổ làm hỏng chuyến thăm của tôi.

Gilad phản đối kịch liệt: “Bây giờ Abu Jihad biết rằng chúng ta biết rõ hắn đang chuẩn bị một cái gì đó. Điều đó sẽ chỉ thúc đẩy hắn thêm quyết tâm hành động càng sớm càng tốt. Sắp có một cuộc tấn công đẫm máu. “

Weizman có thể đã đúng khi cho rằng các tít lớn trên mặt báo về một hành động quân sự của Israel trên lãnh thổ thuộc chủ quyền của một quốc gia khác sẽ phủ bóng đen lên chuyến thăm đầu tiên của ông tới Lầu Năm Góc với tư cách là Bộ trưởng Quốc phòng, nhưng đó hóa ra là một quyết định phải trả giá đắt.

Vào ngày 11 tháng 3 năm 1978, lúc 2:30 chiều, 11 chiến binh Fatah đã đổ bộ lên bãi biển gần khu định cư Maagan Michael, phía nam Haifa, trong một khu bảo tồn thiên nhiên được bao bọc bởi các ao nuôi cá, nơi những đàn chim di cư dừng lại trên đường đến và rời Châu phi. Một nhiếp ảnh gia thiên nhiên người Mỹ tên là Gail Rubin đang săn ảnh những loài chim quý hiếm thì nhóm đột kích tình cờ bắt gặp cô. Bọn Palestine gần như tuyệt vọng sau ba ngày mệt mỏi và đương đầu với hiểm nguy trên biển cả, trong đó hai người trong số họ đã chết đuối. Bởi vì vùng biển gặp bão và cuốn trôi chúng hàng dặm ngoài khơi, chúng đã mất phương hướng và nghĩ rằng mình đã đổ bộ vào Cyprus. Chúng cảm thấy nhẹ nhõm khi Rubin nói với chúng rằng chúng đang ở Israel, nằm giữa Haifa và Tel Aviv. Chúng cảm ơn cô và bắn chết cô.

Sau đó, bọn tấn công đã đến được Xa lộ Duyên hải, con đường nối Haifa và Tel Aviv. Bằng súng, chúng cướp một chiếc taxi và sau đó là một chiếc xe buýt, bắt tài xế và hành khách làm con tin. Chúng ra lệnh cho tài xế xe buýt đi về hướng nam, hướng tới Tel Aviv. Abu Jihad đã chỉ thị cho chúng chiếm một khách sạn, nhưng những kẻ đột kích, lúc này tinh thần đã lên cao độ vì có trong tay hàng chục con tin, quyết định thay đổi bản chất của chiến dịch. Báo cáo được phân loại của IDF về những gì tiếp theo ghi nhận, “Sự ứng biến của bọn khủng bố đã dẫn đến một phương pháp tấn công mới – một cuộc tấn công lúc đang di chuyển (dọc theo một tuyến đường dài hơn 50 km), gây bất ngờ và chống lại điều đó không hề có sự triển khai nào cả. về phía lực lượng an ninh. ”

Những tên khủng bố đã bắn từ cửa sổ xe buýt vào các phương tiện trên đường và chặn một chiếc xe buýt khác, bắt hành khách của nó làm con tin. Do tính chất mới của cuộc tấn công, “lực lượng an ninh cảm thấy khó khăn trong việc đọc tình huống, duy trì đánh giá cập nhật và chủ động, điều này đã ảnh hưởng đến diễn tiến của sự cố và kết quả của nó. ”

Mặc dù cảnh sát đã chặn được chiếc xe buýt ở ngoại ô phía bắc Tel Aviv, nhưng sự nhầm lẫn đã dẫn đến sự hỗn loạn hoàn toàn: “Yếu tố chủ yếu là thiếu sự kiểm soát trung tâm, của cả bọn khủng bố, đang cố gắng tự vệ bằng cách nổ súng khắp mọi hướng có thể, và của các lực lượng an ninh.”

Một tên khủng bố đặt tay cầm khẩu súng lục của mình lên đầu đứa con gái một con tin, Avraham Shamir. Shamir thấy tên này đã bị thương liền lao vào y, chộp lấy súng và bắn một tên khủng bố đang đứng ở đầu xe buýt. Sau đó, anh ta bắn ba phát súng vào một tên khủng bố khác. “Đằng sau anh!” một con tin nữ cảnh báo, và Shamir quay lại để thấy một tên Ả Rập đang nhắm vũ khí vào mình. Cả hai đều nổ súng cùng lúc và gây thương tích cho nhau. Shamir gan dạ giận dữ, vẫn còn chuyển động được, nhìn thấy tên khủng bố bị anh đoạt lấy khẩu súng đang nằm trên sàn, miệng lẩm bẩm, mặt bê bết máu. Y cầm trong tay một quả lựu đạn, chốt an toàn đã được tháo ra. Shamir cố gắng ngăn y buông nó xuống, nhưng anh không thành công, và quả lựu đạn lăn trên sàn. Anh cố gắng sử dụng cơ thể của tên khủng bố để che chắn vụ nổ, nhưng việc đó cũng không thành công. Quả lựu đạn phát nổ, làm Shamir bị thương nặng ở mắt và giết chết tên khủng bố cùng 5 con tin. Vụ nổ khiến chiếc xe buýt bốc cháy. Một số tên khủng bố và con tin nhảy xuống thoát được, nhưng hầu hết đều bị thiêu sống.

Tổng cộng, có 35 người Israel, trong đó có 13 trẻ em, bị giết, và 71 người bị thương. 9 tên khủng bố đã chết. Một tên bị bắt tại hiện trường, và một tên khác được phát hiện trong bệnh viện nơi những con tin thương vong được điều trị. “Tôi thấy y nằm đó,” Arieh Hadar, người thẩm vấn hàng đầu của Shin Bet, nói, “bị thương nhẹ nhưng với ống nuôi và dịch truyền IV, chế nhạo chúng tôi ngay trước mặt. Bác sĩ hiểu chuyện gì đang xảy ra, và ông ấy quay lưng lại với chúng tôi và nói, “Các ông làm những gì cần làm, còn tôi sẽ làm những gì cần làm.” Chúng tôi rút ống dẫn truyền. Y hét lên một chút vì đau và bắt đầu khai ra lập tức, “Abu Jihad đã cử chúng tôi đến.”

Vụ thảm sát trên Đường duyên hải, như tên được gọi ở Israel, là một trong số ít các vụ tấn công khủng bố, trong số hàng ngàn vụ mà Israel đã phải gánh chịu, đã hằn vết sâu lên tâm thức tập thể. Bộ trưởng Quốc phòng Weizman, đầy ân hận vì đã cấm tấn công phủ đầu, vội vàng về nước và ra lệnh cho IDF tiến hành một cuộc xâm lược quy mô lớn vào miền nam Lebanon, Chiến dịch Litani. Ba ngày sau vụ thảm sát, lính thiết giáp và lính dù của Israel đã tiến vào Lebanon với mục tiêu tiêu diệt càng nhiều chiến binh PLO càng tốt, phá hủy các căn cứ của họ ở miền nam Lebanon và đẩy họ về phía bắc sông Litani, cách biên giới Israel khoảng 15 dặm về phía bắc. .

Cuộc xâm lược chỉ đạt được một số mục tiêu của nó. Khoảng ba trăm đặc nhiệm PLO bị giết, căn cứ của họ bị phá hủy và các kho vũ khí bị tịch thu. Ngoài ra, Lực lượng lâm thời của Liên hợp quốc tại Lebanon (UNIFIL) đã được thành lập và bố trí tại khu vực này, và một lực lượng thân Israel, chủ yếu là lực lượng dân quân Thiên chúa giáo, Quân đội Lebanon Tự do, đã được thành lập. Nhưng cùng với thời gian, ngay cả những lực lượng mới này cũng không thể ngăn cản việc bắn tên lửa Katyusha vào Israel, hoặc các cuộc xâm nhập xuyên biên giới của các đội PLO.

Do cơn thịnh nộ nổi lên bởi việc tàn sát dân thường, binh lính Israel cũng đã thực hiện một số hành vi giết tù nhân và cướp bóc trong Chiến dịch Litani kéo dài một tuần. Một lần nữa, Israel lại hứng chịu sự lên án gay gắt của quốc tế.

Weizman hiểu rằng các hoạt động quy mô lớn ở Lebanon là điều không thể tránh khỏi. Trong khi đó, các hoạt động của Mossad đòi hỏi nhiều tháng chuẩn bị: tìm cách đi vào quốc gia mục tiêu dưới danh tính vỏ bọc, thực hiện một cú đánh và thoát ra ngoài mà không bị phát hiện. Vì vậy, thay vào đó Weizman đã chọn các cuộc đột kích chính xác và tiêu diệt có mục tiêu bởi các đơn vị đặc nhiệm — ít phức tạp hơn, nhanh hơn và không cần vỏ bọc — do các biệt kích trong trang bị chiến đấu đầy đủ đảm nhiệm. Sư đoàn được chọn để thực hiện hầu hết các nhiệm vụ này là đơn vị biệt kích hải quân, Đội tàu 13.

___

NHÂN VẬT MÀ WEIZMAN CẮT ĐẶT  phụ trách các hoạt động ở Lebanon là Tướng Rafael “Raful” Eitan, người sẽ trở thành tham mưu trưởng vào tháng 4 năm 1978. Eitan, một nông dân và thợ mộc, là một lính dù cứng rắn, không biết sợ hãi trong trận chiến và một con diều hâu chính trị, kẻ đã “chủ trương đưa cuộc chiến chống PLO đến hậu phương  kẻ thù, để quấy rối chúng tại các căn cứ tổ chức của chúng.”

Eitan chưa bao giờ thấy mình bị ràng buộc bởi các quy tắc chính trị đúng đắn. Đáp lại hành động ném đá của người Palestine ở Bờ Tây, ông đề nghị với Knesset rằng nên thành lập các khu định cư mới của người Do Thái ở đó cho đến khi người Ả Rập chỉ có thể “chạy loanh quanh như những con bọ bị say thuốc trong chai.” Một trong những động thái đầu tiên của ông với tư cách tham mưu trưởng là ân xá cho hai tên tội phạm IDF bị kết án — Y., người thẩm vấn tù binh dưới sự tra tấn của anh một nghi phạm khủng bố người Palestine đã chết và một tên khác, người có liên quan đến âm mưu Nairobi, đã phải nhập viện, cũng như Trung úy. Daniel Pinto, người đã tra tấn và sát hại hai tù nhân trong Chiến dịch Litani, ném xác họ xuống giếng.

Là một người kiệm lời, Eitan nói chuyện với các lính biệt kích hải quân tại căn cứ của họ ở Atlit ngay sau khi nhậm chức tham mưu trưởng. “Các bạn, Đội tàu 13, giống như hai hòn bi của linh mục,” ông nói. “Không được sử dụng — nhưng thật tuyệt khi chúng vẫn ở đó.” Ông dừng lại một chút và nhìn xung quanh để đảm bảo rằng mọi người đang mỉm cười với câu nói đùa thô thiển. Sau đó, ông trở nên nghiêm trang, hắng giọng và đưa ra thông điệp chính: “Tất cả rồi sẽ thay đổi.”

Đội tàu 13 được thành lập vào cuối năm 1949 với tư cách là một đơn vị biệt kích bí mật chịu trách nhiệm thâm nhập và phá hoại bí mật và tiến hành các hoạt động giết người có mục tiêu trên biển. Phương châm được những người sáng lập lựa chọn phù hợp với tinh thần này: “Như một con dơi thoát ra khỏi bóng tối, như một lưỡi dao cắt trong im lặng, như một quả lựu đạn nổ tung với một tiếng gầm.” Phù hiệu của đơn vị là một đôi cánh của con dơi với biểu tượng Hải quân Israel ở trung tâm. Chương trình đào tạo kéo dài mười tám tháng cũng gian khổ như của Sayeret Matkal, nếu không muốn nói là hơn thế. Ở giai đoạn cuối, các tân binh cũng phải trải qua một mô phỏng cảnh tù binh địa ngục.

Từ năm 1978 đến năm 1980, Đội tàu 13 đã thực hiện 23 cuộc không kích nhằm vào PLO trên lãnh thổ Lebanon hoặc trên biển. Trong các cuộc hành quân này, khoảng 130 tên địch đã bị tiêu diệt, hàng trăm tên bị thương và các kho vũ khí, đạn dược bị phá hủy. Một số cuộc tấn công nhằm tiêu diệt toàn bộ các đội khủng bố đang chuẩn bị tấn công vào bên trong Israel. Những vụ khác nhắm mục tiêu vào các cá nhân cụ thể, đặc biệt là người của Abu Jihad.

Dưới sự giám sát của Eitan, các quy tắc tương tác cũ bắt đầu bị phá vỡ. Trong giai đoạn đầu của cuộc tấn công nhắm mục tiêu giết chết chỉ huy chiến dịch cấp cao của Abu Jihad, Azmi Zrair, kẻ chịu trách nhiệm cho nhiều cuộc tấn công chống lại người Israel, bao gồm cả những cuộc tấn công tại Khách sạn Savoy và Đường Duyên hải, Rummenigge. Mạng lưới các nguồn tin về y đã phát hiện ra rằng y hoạt động ngoài trại tị nạn ở thành phố cảng Tyre và thường xuyên gặp một phụ tá trong một quán cà phê bên bờ biển ở đó.

Vào ngày 5 tháng 8 năm 1980, các lính biệt kích sẽ đi xuồng cao su đến một điểm cách bãi biển một km, sau đó bơi dưới nước đến tường chắn sóng, và từ đó sử dụng súng bắn tỉa để hạ gục Zrair và phụ tá của y. Trong một buổi chỉ thị cuối cùng, Eitan ra lệnh cho người của mình đánh mìn bẫy bức tường chắn sóng bằng dây điện và thiết bị nổ, để ngăn chặn mọi nỗ lực truy đuổi và bắn vào các tay súng bắn tỉa.

Ami Ayalon, chỉ huy của Đội tàu 13, phản đối. Ayalon nhớ lại, “Tôi đã nói với ông ấy, ‘Thưa Xếp, chúng ta sẽ không để lại bẫy mìn. Bọn trẻ con, hoặc các cặp tình nhân có thể ở quanh đó.’”Nhưng Raful vẫn khăng khăng. Ông ấy thậm chí còn không buồn biện minh cho mệnh lệnh của mình. “

Sau đó, Eitan lại đi xa hơn. “Sau khi anh giết Zrair,” ông ta ra lệnh, “quét toàn bộ cầu tàu bằng súng máy hạng nhẹ của anh, để đảm bảo không ai bắn trả.”

“Tôi nói với ông ấy,“ Nghe này, logic ở đây là ở đâu? ”” Ayalon tiếp tục. “Chúng ta bắn ria ai? Tất cả thường dân ở đó? Tại sao lại cử chúng tôi đi giết từng người? Gửi lực lượng không quân đi. Họ sẽ thả một quả bom nặng một tấn xuống bến tàu và tất cả sẽ kết thúc. “

Cuối cùng thì mệnh lệnh của Eitan không thành vấn đề: Vào ngày diễn ra cuộc đột kích, các đơn vị IDF ở biên giới đã đáp trả hỏa lực tên lửa từ Lebanon bằng cách pháo kích vào trại tị nạn Tyre.

Vì hoảng loạn ở đó nên không ai ra cảng uống cà phê.

Nhưng cuộc tranh cãi giữa Ayalon và Eitan được nảy sinh từ một thực tế mới và có vấn đề mà hoạt động của Israel ở Lebanon đã tạo ra. Khi Mossad nhắm mục tiêu vào các nhân viên của PLO ở châu Âu, Mossad đã tuân theo một chính sách nghiêm ngặt nhằm tránh gây tổn hại cho dân thường vô tội. Nhiều kế hoạch đã bị hủy bỏ vì dân thường có thể đã bị đe dọa. Nhưng miễn là các mục tiêu nằm ở các quốc gia đối địch, và chừng nào thường dân vô tội là người Ả Rập, thì ngón tay trên cò súng sẽ trở nên nhanh hơn. Hơn nữa, các hoạt động của Mossad phải được sự chấp thuận của thủ tướng, một người chịu trách nhiệm chính trị dân sự, người thường có liên quan đến một mức độ nào đó trong kế hoạch. Mặt khác, chỉ một số hoạt động của IDF yêu cầu được phê duyệt ở cấp chính trị, và chỉ sau khi chúng đã được bàn bạc kỹ lưỡng trong quân đội. Ngay cả khi đó, cơ quan phê duyệt thường là bộ trưởng quốc phòng, không phải thủ tướng. Các cuộc tấn công vào Lebanon được coi là hành động chiến tranh – và nhiều hơn thế nữa được cho phép trong chiến tranh, đặc biệt là trên đất Ả Rập. Vấn đề thương vong ngoài dự kiến thành ra ít quan trọng hơn.

Các tiêu chuẩn ứng xử phổ biến ở Lebanon tham nhũng và xâu xé vì nội chiến bắt đầu lây nhiễm sang người Israel, những người đến đó để tàn sát nhằm bảo vệ công dân mình. Eitan chủ trì và thậm chí còn khuyến khích xu hướng đó. “Thái độ của Raful là không có gì khác biệt đối với những người Palestine mà chúng tôi giết ở Lebanon – họ là khủng bố hoặc sẽ trở thành khủng bố hoặc họ sinh ra những tên khủng bố,” David Shiek, phó chỉ huy của Đội tàu 13 cho biết vào thời điểm đó. “Một lần, Raful tham gia cùng chúng tôi trên con tàu tên lửa trên đường đến một cuộc đột kích và một sĩ quan hỏi ông ta làm thế nào để chúng tôi xác định được ai đúng là khủng bố. Raful trả lời, “Nếu họ không có bong bóng bay [trong tiệc sinh nhật], họ là những kẻ khủng bố.” “Một cựu biệt kích hải quân khác nhớ lại một hoạt động mà sau đó người phát ngôn của IDF báo cáo rằng” ba mươi tên khủng bố đã bị giết “, nhưng trên thực tế, những kẻ đột kích đã tông nhầm vào một chiếc xe tải chở nhiều hành khách là phụ nữ và trẻ em.

___

NGOÀI CÁC HOẠT ĐỘNG BIỆT KÍCH  ngày càng đẫm máu, Weizman ủy quyền cho Eitan đẩy mạnh đáng kể hoạt động của các đơn vị tình báo ở Lebanon, đặc biệt là của AMAN’s 504. Nhưng trong thời kỳ Lebanon hỗn loạn vào cuối những năm 1970, dường như mọi thứ đều được cho phép. Trong một số trường hợp, 504 đã cho phép các đặc vụ của mình giết người mà không cần sự xin phép — hoặc thậm chí là không hề hay biết—của cấp trên đơn vị. Ví dụ, vào tháng 12 năm 1978, một đặc vụ tên là Muhammad Abdallah nghi ngờ rằng một gã nào đó đã thấy anh ta truyền tin lên sóng đến Israel. Yair Ravid, người chỉ huy khu vực phía bắc của đơn vị, cho biết: “Cũng trong đêm đó, người đàn ông xấu số đã chết vì nguyên nhân tự nhiên khi nuốt một chiếc gối. Trong một vụ khác vào tháng 7 năm 1979, một đặc nhiệm Syria tên là Qasim Harash đe dọa sẽ vạch mặt các điệp viên Israel. “Chúng tôi đã triệu tập một phiên tòa đặc biệt,” Ravid khoe, “với tôi đóng vai thẩm phán, công tố viên và luật sư bào chữa, và nhất trí kết án tử hình anh ta, không có quyền kháng cáo.” Một đặc vụ 504 có mật danh là người Brazil đã bắn chết Harash. Các đặc vụ từ 504 đã mang thi thể của y đến Israel và chôn cất y trong nghĩa trang dành cho kẻ thù, bị đặt nằm sấp, như một cú hạ nhục cuối cùng.

Tình báo Israel đang thiết lập sự hiện diện thường trực ở Lebanon, để thu thập thông tin về Arafat và gây bất ổn cho PLO. Với sự ủng hộ mạnh mẽ của Begin, họ đã xây dựng một liên minh bí mật với Phalange, lực lượng dân quân người Cơ đốc giáo Maronite ở Liban, những kẻ thù cay cú nhất của Palestine. Các Cơ đốc nhân có các nguồn tin riêng của họ, và họ chia sẻ thông tin thu thập được với Israel. Dưới sự bảo vệ của Phalange, Mossad cũng có thể thiết lập căn cứ của riêng mình gần Beirut, và các sĩ quan IDF có thể tiến hành các nhóm do thám khắp Lebanon, thu thập thông tin tình báo quan trọng về PLO và các lực lượng Syria.

Tuy nhiên, sự hợp tác này đã phải trả giá bằng đạo đức. Các thành viên Phalange đặc biệt tàn bạo, “một băng nhóm giết người tham nhũng về cơ bản khiến tôi nhớ đến một bầy chó rừng”, Uzi Dayan, cháu trai của Moshe Dayan và là chỉ huy của Sayeret Matkal vào thời điểm đó cho biết.

Họ trang trí thắt lưng của họ bằng đôi tai bị cắt xẻo từ nạn nhân họ đã giết, những chiến tích khủng khiếp của chiến tranh. Họ khoe khoang về vụ thảm sát mà họ đã thực hiện tại trại tị nạn Tel al-Zaatar của người Palestine – Đồi cỏ xạ hương – vào tháng 8 năm 1976. “Một nghìn người Palestine trong đại dương là ô nhiễm”, bọn Phalange nói, gần như là một khẩu hiệu chiến tranh, “nhưng năm triệu người Palestine trong đại dương là giải pháp ”.

Những người Phalange không giới hạn sự tàn bạo của họ đối với người Palestine. Đao phủ trưởng của họ, một chiến binh Maronite được Israel huấn luyện tên là Robert Hatem, cho biết anh ta đã tự tay giết hoặc giám sát việc giết hại khoảng ba nghìn người. Các Phalangist đã xung công một lò mổ bò cũ ở khu Karantina của Beirut, nơi nhốt các tù nhân bị bắt. “Hầu như không ai đến đó để bị thẩm vấn mà đi ra còn sống,” Hatem nói. “Chúng tôi thường bắn vào đầu họ và ném xác họ xuống các hố vôi – bọn Syria và bọn Shiite, các tên Palestine và các sĩ quan khốn nạn của quân đội Lebanon. Tất cả những ai muốn giết chúng tôi, chúng tôi đã giết chúng trước. ”

Hatem nói rằng các sĩ quan Mossad chỉ chấp thuận việc giết một số tù nhân, trong đó có 4 nhà ngoại giao Iran đã bị tra tấn trước khi bị bắn và vứt xác xuống hố. Nhưng cuộc tấn công rộng lớn hơn của người Phalangist rõ ràng đã được thực hiện với sự hậu thuẫn mạnh mẽ của người Israel.

Reuven Merhav, quan chức Mossad đứng đầu đơn vị liên lạc với Phalange cho biết: “Khi bắt đầu mối quan hệ với họ, tôi phải uống một viên thuốc chống buồn nôn để tiếp tục. “Vì kẻ thù của kẻ thù là bạn của ta, và họ đã thực sự giúp chúng tôi chống lại PLO. Nhưng ngày tháng trôi qua, tôi rút ra kết luận rằng liên kết với những người như thế này chỉ tổ dẫn đến thảm họa ”. Merhav rời Mossad như một sự phản đối chống lại mối quan hệ tiếp tục, nhưng liên minh chiến lược của cơ quan với bọn Maronites chỉ trở nên sâu sắc hơn.

Các nhà lãnh đạo Phalange đã đánh giá chính xác bản chất đa cảm của Begin và nhận ra cách tranh thủ sự ủng hộ của ông ấy. “Begin coi mình là vị cứu tinh của những người bị áp bức, một người giúp đỡ những kẻ gặp hoạn nạn,” Mordechai Zippori, người đã phục vụ dưới quyền Begin ở Irgun và là bạn thân của ông kể từ những ngày đó, trở thành sĩ quan cao cấp của IDF và thứ trưởng bộ quốc phòng trong chính quyền Begin, cho biết. “Ông ta không thực sự thông thạo về lịch sử hoặc giỏi điều hành công việc ở Trung Đông, và ông ta tin rằng những người Phalangist là một nhóm thiểu số Cơ đốc giáo phương Tây mà PLO muốn tiêu diệt. Giống như ông ấy đã nhìn thấy chúng tôi, những người Do Thái ở Israel ”.

Zippori là chính trị gia duy nhất trong chính quyền đứng lên chống lại Mossad và IDF, ông đã cố gắng thuyết phục họ và Begin rằng “chúng ta không được là những người bảo trợ cho bọn Phalangist và bị lôi kéo vào các cuộc xung đột của họ”. Nhưng ông đã vô ích. “Lạc thú của những bữa tiệc xa hoa tại Jounieh (nơi đặt trụ sở của Phalange) hoàn toàn làm tăng thêm sự phán xét của quân đội.”

Tuy nhiên, bất chấp tất cả các thi thể bị phân huỷ trong các hố vôi của Hatem, các lực lượng dân quân khác nhau của PLO đã cố gắng củng cố các vị trí của họ ở miền nam Lebanon. Họ bắn đạn pháo và rốc két vào các cộng đồng Israel dọc biên giới, và IDF đáp trả bằng cách bắn phá các căn cứ Palestine bằng pháo và từ trên không. Trong suốt năm 1979, hai bên đã thực hiện kiểu đổi đòn với đòn dường như vô tận.

__

VÀO NGÀY 22 THÁNG 4 năm 1979, vào lúc gần nửa đêm, một đội khủng bố từ nhóm liên kết với PLO do Abu Abbas đứng đầu đã đổ bộ bằng xuồng cao su lên bãi biển ở Nahariya, một thành phố của Israel cách biên giới Lebanon bảy dặm về phía nam. Một trong bốn thành viên của nó là Samir Kuntar, khi đó mới mười sáu tuổi rưỡi. Sau khi toan tính đột nhập vào một ngôi nhà và bị tiếng súng làm cho hoảng sợ chạy đi, sau khi giết một cảnh sát, cố gắng bắt giữ họ, bốn tên đột nhập vào căn hộ của gia đình Haran và bắt người cha, Danny, và con gái Einat, bốn tuổi, làm con tin. Chúng kéo họ đến bãi biển, nơi binh lính và cảnh sát đã triển khai, và một cuộc đọ súng xảy ra sau đó. Kuntar bắn Danny và sau đó túm tóc Einat và dùng hết sức đập đầu cô vào một tảng đá, hết lần này đến lần khác, cho đến khi cô chết.

Vợ của Danny, Smadar, trốn trong một góc khuất căn hộ với đứa con gái hai tuổi Yael. Smadar lấy tay bịt miệng đứa trẻ mới biết đi, để giữ cho bé không kêu lên, sợ bọn tấn công phát hiện. “Tôi biết rằng nếu Yael kêu lên, những kẻ khủng bố sẽ ném một quả lựu đạn vào chỗ núp và chúng tôi sẽ bị giết chết”, cô viết trong một bài báo trên tờ The Washington Post, nhằm mục đích đánh động nhận thức của thế giới về sự khủng khiếp của chủ nghĩa khủng bố. “Vì vậy, tôi đã liên tục đưa tay bịt miệng bé, hy vọng em vẫn có thể thở được. Khi tôi nằm đó, tôi nhớ mẹ tôi đã kể cho tôi nghe về việc bà đã trốn khỏi Holocaust của Đức Quốc xã như thế nào. ‘Việc này giống như những gì đã xảy ra với mẹ tôi,’ tôi nghĩ. ”

Trong cơn hoảng loạn, Smadar đã quá mạnh tay. Cô ấy đã làm nghẹt thở đứa con gái nhỏ của mình.

Người đứng đầu Bộ chỉ huy phía Bắc của IDF, Thiếu tướng Avigdor “Yanosh” Ben-Gal, đã đến hiện trường ngay sau khi vụ việc xảy ra. Ông nhìn thấy cái đầu nát bấy của Einat, cơ thể không còn sự sống của Yael còn Smadar la hét điên cuồng đầy đau khổ sau khi nhận ra mình  đã đánh mất tất cả những người thân yêu nhất của đời mình. Ben-Gal nói: “Bạn không thể tưởng tượng được mức độ của sự tàn bạo. Tại lễ tang của Danny và hai con của ông, Thủ tướng Begin đã trích dẫn một câu nói của nhà thơ dân tộc Israel, Hayim Nahman Bialik: “Satan vẫn chưa tạo ra cách  báo thù cho kẻ tắm máu một đứa trẻ.”

Vụ giết người kinh hoàng ở Nahariya đã trở thành một cột mốc quan trọng khác trong việc biến xung đột giữa Israel và PLO thành chiến tranh tổng lực. Tham mưu trưởng Eitan ra lệnh đơn giản cho Ben-Gal: “Giết tất cả”, nghĩa là tất cả các thành viên của PLO và bất kỳ ai có liên hệ với tổ chức ở Lebanon.

Chính sách như vậy chưa bao giờ được chính phủ Israel chấp thuận. Không có cách nào để biết Bộ trưởng Quốc phòng Weizman, người từng là diều hâu nhưng đến thời điểm này đã ôn hòa hơn nhiều, đã nhận thức điều đó ở mức độ nào. “Chúng tôi đã có rất nhiều bất đồng về nhiều vấn đề hiện tại” là cách Eitan mô tả mối quan hệ của họ. “Tôi ủng hộ việc thực hiện các hành động trả đũa bọn khủng bố ở Lebanon. [Weizman] đã từng thay đổi lập trường của mình… để tìm kiếm sự ủng hộ và xoa dịu dư luận. Ezer chỉ đơn giản là không hiểu người Ả Rập…. Việc nhượng bộ người Ả Rập bị họ coi là dấu hiệu của sự yếu kém và mệt mỏi trong cuộc đấu tranh… .Ezer không chấp nhận ý kiến ​​của tôi và tôi cũng không chấp nhận ý kiến ​​của ông ấy ”.

Với sự hậu thuẫn của Eitan, Ben-Gal đã bổ nhiệm nhân vật mà ông ấy gọi là “chuyên gia hàng đầu của IDF trong các nhiệm vụ đặc biệt, ”người đã trấn áp khủng bố ở Gaza mười năm trước, Meir Dagan, để đứng đầu một đơn vị mới được gọi là Khu vực Nam Lebanon (SLR). Dagan được thăng cấp đại tá, và Ben-Gal đưa anh lên đỉnh của một ngọn đồi nhìn ra phía nam của Lebanon. “Kể từ bây giờ,” ông nói với Dagan, “anh là hoàng đế ở đây. Muốn làm gì thì làm ”.

Ben-Gal và Eitan xác định mục tiêu cho Dagan: đe dọa, răn đe, làm rõ rằng Israel sẽ hung hăng tấn công, chứ không chỉ phản ứng phòng thủ. Cụ thể hơn, đối tượng của các hoạt động bí mật trong giai đoạn đầu là tấn công các căn cứ của PLO trên khắp miền nam Lebanon, cũng như nhà cửa các cư dân đã hỗ trợ những kẻ khủng bố và chứa chấp chúng trước khi chúng bắt đầu hoạt động chống lại Israel.

Dựa trên chỉ thị đó, Dagan đã làm theo ý mình. Tại trụ sở SLR ở Marjayoun, anh ta cùng một số nhân viên hoạt động và tình báo thành lập một tổ chức bí mật báo cáo trực tiếp cho mình. Ben-Gal nói: “Tôi đã cho anh ta hoạt động bí mật hoàn toàn tự do.“ Meir thích tiến hành các cuộc chiến quy mô nhỏ, bí mật, trong bóng tối và những nơi tối tăm, trong các hoạt động gián điệp và trong những âm mưu thêu dệt, dù nhỏ hay lớn. Đó là sở trường của anh ấy. Anh ấy là một chàng trai rất dũng cảm, rất sáng tạo, rất kiên định và sẵn sàng chấp nhận rủi ro lớn. Tôi biết anh ta đang làm gì nhưng phớt lờ nó. Đôi khi bạn phải nhắm mắt làm ngơ ”.

David Agmon là người đứng đầu bộ tư lệnh Phương Bắc, một trong số ít người tham gia các hoạt động bí mật của Dagan. “Mục đích”, ông nói, “là gây ra hỗn loạn giữa người Palestine và người Syria ở Lebanon, mà không để lại dấu vân tay của Israel, để tạo cho họ cảm giác rằng họ đang bị tấn công liên tục và khiến họ có cảm giác bất an.” Để không để lại dấu vân tay của người Israel, Dagan và  đoàn của mình đã tuyển mộ người dân địa phương Liban, người theo đạo Thiên chúa và người Hồi giáo dòng Shiite, những người ghét Arafat và tức giận trước cách người Palestine đối xử với Lebanon và người dân của nó, như thể đó là đất của họ. Sử dụng “các đội tác chiến” như chúng được gọi, SLR của Dagan bắt đầu một loạt các hoạt động giết người và phá hoại có mục tiêu ở miền nam Lebanon.

“Raful và tôi đã từng làm nhiệm vụ chỉ bằng một cái nháy mắt,” Ben-Gal nói. “Tôi đã từng nói với anh ấy, ‘Raful, chúng ta có một việc phải làm.’ Anh ấy sẽ nói, ‘Được rồi, nhưng không được dùng văn bản. Đó là chuyện cá nhân giữa tôi và ông …. Tôi không muốn ai khác biết được điều đó.’ Chúng tôi không hành động thông qua bộ máy quân sự, bởi vì chúng tôi đã làm và không thực hiện những hành động này. Chúng tôi đã sử dụng họ [người dân địa phương] làm ủy thác, lính đánh thuê. Chúng tôi đặt động lực vào họ — những người theo đạo Cơ đốc, người Shiite và người Sunni — và chúng tôi cho họ đấu đá nhau ”.

Phương pháp chính được sử dụng cho các cuộc tấn công đó là giấu chất nổ trong các can dầu hoặc chất bảo quản. Vì hoạt động này không được IDF chính thức chấp nhận và phải giấu kín với phần còn lại của quân đội, Ben-Gal đã yêu cầu ban thư ký của Khu định cư Mahanayim, nơi ông đang sống vào thời điểm đó, cho phép sử dụng các công cụ chính xác của nó. (“Tất nhiên, chúng tôi đã trao cho ông ấy chìa khóa và sự yểm trợ” một thư ký nói. “Đây là người chỉ huy đứng đầu. Ông ấy giống như một vị vua đối với chúng tôi”).

Chất nổ được cung cấp bởi đơn vị xử lý bom của IDF, người mà chỉ huy đã được Eitan ra lệnh hợp tác mà không cần biết mục đích là gì. Đơn vị chuyên vô hiệu hóa các vật liệu cũ, chưa nổ – tên lửa, mìn và lựu đạn, bao gồm cả chiến lợi phẩm do người Israel thu được. Bằng cách sử dụng vật liệu nổ như vậy, IDF đã có thể làm giảm thiểu đáng kể nguy cơ mà mối liên hệ nào với Israel có thể bị lộ nếu thiết bị nổ rơi vào tay kẻ thù.

“Chúng tôi sẽ đến đó vào ban đêm,” Ben-Gal nói, “Meir và tôi và những người còn lại, cùng với kỹ sư trưởng của Bộ Tư lệnh Phương Bắc, người đã mang đến thuốc nổ, và chúng tôi sẽ lấp đầy những chiếc ống nhỏ đó và kết nối các cầu chì .” Những ống nhỏ đó sau đó được gửi đến những người vận chuyển trong ba lô lớn, hoặc, nếu chúng quá lớn, trên xe máy, xe đạp hoặc lừa. Ngay sau đó, bom bắt đầu phát nổ tại nhà các cộng tác viên của PLO ở miền nam Lebanon, giết chết tất cả mọi người ở đó, cũng như các vị trí và văn phòng của PLO, chủ yếu ở Tyre, Sidon và các trại tị nạn của người Palestine xung quanh, gây ra thiệt hại và thương vong lớn.

Đối với Ben-Gal và Dagan, các biện pháp lén lút — chế tạo bom trong khu định cư Do Thái giữa đêm tối, triển khai các lực lượng không chính quy của Lebanon — là cần thiết để giữ bí mật hoạt động của họ không chỉ với PLO mà còn với chính phủ của họ, và thậm chí cả đồng nghiệp của họ trong IDF. Họ đã phát động một chiến dịch bí mật và không được phê chuẩn trên đất nước ngoại bang. Bộ Tư lệnh miền Bắc đã báo cáo với AMAN, cơ quan được cho là có liên quan đến những vấn đề đó, cũng như Ban Giám đốc Tác chiến của Bộ Tổng tham mưu, được cho là đã chấp thuận chúng. Ben-Gal nói: “Nhưng chúng tôi đã giữ chúng tuyệt đối bí mật.” Theo Dagan, AMAN “đã can thiệp vào chúng tôi mọi lúc. Họ không hiểu hoạt động bí mật là gì và hoạt động này quan trọng như thế nào.”

Nói chính xác hơn, ngành tình báo quân đội không đồng ý về tầm quan trọng của những vụ giết người vô cớ này. Người đứng đầu AMAN vào thời điểm đó, Thiếu tướng Yehoshua Saguy, là một người thận trọng, nghi ngờ tính hiệu quả của loại hoạt động mà Dagan đang tiến hành. Ông ấy không nhìn nhận tình hình ở Lebanon trắng đen như Eitan đã làm, và ông ấy đã nhiều lần cảnh báo rằng Israel có thể bị cuốn vào một cái gì đó quá lớn để nó có thể xử lý ở đó. Saguy kể lại: “Ben-Gal thậm chí còn cố gắng cấm tôi vào trụ sở Bộ Tư lệnh Phương Bắc hoặc thăm khu vực này.

“Đã có một cuộc đấu tranh liên tục với Bộ chỉ huy phương Bắc,” Amos Gilboa của AMAN nói. “Họ qua mặt chúng tôi, làm việc sau lưng chúng tôi; Yanosh [Ben-Gal] đã nói dối chúng tôi mọi lúc. Chúng tôi không tin bất kỳ báo cáo nào của họ. Điều khiến nó trở nên nghiêm trọng hơn là nó được thực hiện với sự chấp thuận của tham mưu trưởng, người giữ bí mật về hoạt động với Bộ Tổng tham mưu. Đây là một trong những giai đoạn xấu xí nhất trong lịch sử của đất nước.”

Theo Ben-Gal, Saguy “nhận ra rằng có điều gì đó bất thường đang xảy ra,” và ông ta cố gắng tìm hiểu sự thật. Saguy đã ra lệnh cho đơn vị an ninh chiến trường của mình, Vulture – thường chịu trách nhiệm đảm bảo các binh sĩ không tiết lộ bí mật quân sự trên các đường dây không an toàn – truy cập vào điện thoại của Bộ Tư lệnh Phương Bắc. “Nhưng sĩ quan truyền tin ở bộ chỉ huy của tôi đã bắt được họ đang kết nối với tổng đài, và tôi đã chặn đứng họ,” Ben-Gal nói, tự hào vì đã phát hiện ra “âm mưu của AMAN”.

Ben-Gal có một kết nối được mã hóa được thiết lập giữa văn phòng của ông ta ở Nazareth và các đồn chỉ huy của Dagan ở biên giới phía bắc và bên trong Lebanon. “Đây là điều đầu tiên anh ấy cho tôi xem,” Efraim Sneh, lúc đó đang là sĩ quan cấp cao của Bộ Tư lệnh phía Bắc, kể lại lần đầu tiên Ben-Gal thông báo cho anh về hoạt động bí mật. “Anh ấy chỉ vào thiết bị cầm tay đó và nói, ‘Cái này để Yehoshua [Saguy] không thể nghe thấy, và AMAN có thể xéo đi chỗ khác.” “Sneh nói rằng Ben-Gal và Eitan” có thái độ đúng với Saguy, vốn là một gã chỉ điểm và phớt lờ mọi sáng kiến ​​độc đáo.”

Không lâu sau, Saguy đến gặp Thủ tướng Begin để phàn nàn rằng Ben-Gal đã dặn Dagan hãy gài mìn bẫy vào các thi thể các tên khủng bố bị giết trong trận đánh để tàn sát các đồng đội của chúng khi đến lấy xác. Ben- Gal kết luận từ điều này rằng AMAN dường như đã xoay sở thâm nhập được điện thoại được mã hóa của mình.

“Sau đó, chúng tôi không có lựa chọn nào khác,” ông nói. “Để giữ bí mật của mình, chúng tôi đã phải trực tiếp gặp mặt tại mọi cuộc thảo luận.” Thỉnh thoảng, thường một lần mỗi tuần, Eitan sẽ lái xe từ Tel Adashim, ngôi làng nông nghiệp nơi anh sinh sống, đến trụ sở Bộ Tư lệnh Phương Bắc gần Nazareth, để gặp Ben-Gal và vạch ra những động thái tiếp theo trong cuộc chiến bóng tối của họ.

Thậm chí vẫn còn, không phải mọi thứ có thể được giữ bí mật. Đầu năm 1980, các phần tử khác nhau trong IDF, do Saguy đứng đầu, bắt đầu thông báo với Thứ trưởng Quốc phòng Zippori rằng Ben-Gal đang tiến hành các hoạt động bất lương bên trong Lebanon. Họ quay sang cầu cứu ông ấy vì họ biết ông là chính trị gia duy nhất dám lên tiếng về những gì đang diễn ra ở đó. “Họ nói với tôi về các vụ nổ ở Lebanon và thậm chí rằng Yanosh đang đánh mìn các tuyến đường do quân IDF thực hiện, để tạo cớ  như thể PLO đứng đằng sau nó.”

Vào tháng 6, Zippori nghe nói rằng phụ nữ và trẻ em đã thiệt mạng trong một đánh bom  hai tháng trước đó, khi một quả bom xe phát nổ trên một con đường chính ở Khu Tây, miền nam Lebanon, với mục đích nhằm vào các nhân viên PLO. Ben-Gal nói: “Raful đã không gửi nó lên cấp trên để được phê duyệt, bởi vì chúng tôi sợ rằng sẽ không được cấp phép cho một thứ như vậy. Cả trong các báo cáo nội bộ và công khai, Bộ Tư lệnh Phương Bắc đều tuyên bố rằng chiến dịch đã được thực hiện bởi một trong những dân quân địa phương Nam Lebanon, một điều có thể tin được nhưng trên thực tế là hoàn toàn sai sự thật.

“Một chiếc xe đã thoát ra được. Hai chiếc bốc cháy và nổ tung. Tôi có thể cho bạn biết có ngôi sao lớn nào ở đó không? Không, không có. Nhưng chúng tôi đã khử được một số đặc vụ, ”Ben-Gal nói.

Zippori nói: “Tôi nghĩ đó là một điều khủng khiếp.” Ông ta yêu cầu Begin, người đang giữ chức bộ trưởng quốc phòng (Weizman đã từ chức vào tháng 5), tống khứ Ben-Gal và Dagan ra khỏi quân đội. “Menachem, chúng ta là một quốc gia có chủ quyền. Tất cả những gì quân đội làm, nó chỉ có thể làm khi có sự cho phép của nội các. Và trong nội các, nếu một điều như vậy được đưa ra để thảo luận, tôi sẽ phát biểu ý kiến ​​của mình. Nhưng nó đã không được đưa ra, và không ai cho phép nó. ”

Ben-Gal được triệu tập đến văn phòng bộ trưởng quốc phòng ở Tel Aviv, nơi Begin, Zippori, Eitan và Saguy đang đợi anh ta. “Anh đang thực hiện các hoạt động trái phép ở Lebanon. Trong các hoạt động này, phụ nữ và trẻ em đã bị giết ”, Zippori cáo buộc.

“Không đúng,” Ben-Gal trả lời. “Bốn hoặc năm tên khủng bố đã bị tiêu diệt. Ai lái xe Mercedes lúc 2 giờ sáng ở Lebanon? Chỉ có những kẻ khủng bố ”.

Zippori ngay lập tức phản đối. Ông nói: “Người đứng đầu Bộ Tư lệnh Phương Bắc làm những việc mà không được sự chấp thuận của bộ tổng tham mưu, phải bị cách chức. “Tôi là thứ trưởng bộ quốc phòng, và tôi không biết gì cả. Ngài, ngài Begin, là thủ tướng và bộ trưởng quốc phòng, và ông không biết gì cả. Tham mưu trưởng Eitan cũng không biết.”

Ben-Gal cử động các ngón tay, ra hiệu với Eitan rằng ông ta nên đứng lên và khai rằng mọi thứ đã được thực hiện với sự chấp thuận của mình. Nhưng Eitan, nhận ra rằng mình không nên tự liên lụy đến bản thân, phớt lờ Ben-Gal, táy máy nghịch chiếc đồng hồ đeo tay mà ông đã tháo ra.

Cuối cùng, Begin cũng lên tiếng. “Tướng Ben-Gal,” ông ta nói, “Tôi muốn hỏi anh, với tư cách là một sĩ quan và trên danh dự của anh: Anh có được sự chấp thuận hoạt động từ bất kỳ ai thuộc cấp trên anh không?”

“Vâng, thưa Thủ tướng. Tôi đã nhận được sự chấp thuận. ”

“Tôi tin người đứng đầu Bộ Tư lệnh Phương Bắc. Một vị tướng trong quân đội sẽ không nói dối,” Begin nói. “Vấn đề đã khép lại. Tôi xin kết thúc cuộc họp này ”.

Begin có nhận thức được những gì đang diễn ra xung quanh mình không? Zippori, người vẫn coi Begin là một chỉ huy đáng kính và một nhà lãnh đạo đáng kính, tin rằng các quân nhân hết lần này đến lần khác lừa dối thủ tướng, khai thác thái độ lãng mạn của ông đối với các tướng lĩnh. Những người khác tin rằng Begin, một chính trị gia dày dạn kinh nghiệm, hoàn toàn nắm bắt được tình hình nhưng lại thích giữ sự phủ nhận chính đáng về các hoạt động nghiêm trọng. Dù bằng cách nào, những người đứng đầu nhận ra rằng không có ích gì khi yêu cầu thủ tướng phải chấn chỉnh tình hình.

Mặc dù cuộc đấu đá nội bộ giữa AMAN và Bộ Tư lệnh Phương Bắc vẫn tiếp tục, và AMAN sau đó đã biết được từ các nguồn tin của họ ở Lebanon về các vụ đánh bom bằng xe và lừa của Bộ Chỉ huy Phương Bắc, cuối cùng họ quyết định bỏ qua vấn đề. Gilboa nói: “Có rất nhiều hoạt động được coi là nhỏ, mang tính chiến thuật, vì vậy chúng tôi quyết định loại phớt lờ chúng. Chúng tôi nói, ‘Có lẽ tốt hơn là chúng tôi không nên biết, miễn là điều đó không gây ra thiệt hại về chính trị.’ Đại loại như ‘Hãy để bọn trẻ tuổi đứng lên và chơi trước chúng tôi.’ ”

Gilboa trích dẫn từ Kinh thánh, 2 Sa-mu-ên 2:14, và về cơ bản, nó có nghĩa là “Hãy để bọn trẻ vui chơi.” Mục tiêu của Ben-Gal là các đặc nhiệm PLO cấp thấp và nhiệm vụ của ông ta không hơn các cuộc đột kích chiến thuật. Không ai trong ban lãnh đạo PLO bị động đến trong cuộc chiến bí mật của ông ta. Ông nói, các hoạt động giống như một trò chơi đối với Dagan. “Cũng như anh ấy có sở thích vẽ tranh – và anh ấy vẽ rất đẹp – các hoạt động này cũng vậy, ”Ben-Gal nói. “Chúng là sở thích của Meir.”

“Thật thuận tiện cho tôi khi các hoạt động diễn ra trong một khu vực xám xịt,” Ben-Gal tiếp tục. “Đôi khi người ta không cần phải biết. Có những chủ đề mà bạn không cần phải ghê tởm như Zippori, và phải điều tra sự thật đến tận cùng. Hãy cứ để mọi thứ trôi chảy và biết cách hỗ trợ Dagan nếu mọi thứ diễn ra không như ý muốn. Đúng vậy, Dagan là một con người hoang dã, nhưng một con ngựa non hoang dã nhảy hàng rào và đôi khi bị gãy chân còn tốt hơn một số con la mà bạn phải đánh bằng roi để bắt nó tiến lên hai bước ”.

__

VÀO NGÀY 5/8/1981, Thủ tướng Menachem Begin bổ nhiệm Ariel “Arik” Sharon làm Bộ trưởng Quốc phòng Israel. Begin có một sự ngưỡng mộ sâu sắc đối với vị tướng cũ – “một chỉ huy quân đội lẫy lừng”, ông gọi ông là “một nhà chiến lược quốc tế” – mặc dù ông có phần e ngại về tính hiếu chiến  và không muốn chấp nhận quyền lực của cấp trên của Sharon. “Sharon có thể tấn công Knesset (Nghị viện Israel) bằng xe tăng,” Begin đã nửa đùa nửa thật trước đó hai năm.

Tuy nhiên, Begin tin rằng ông là người phù hợp để giám sát việc rút quân khỏi Sinai sau hiệp ước hòa bình với Ai Cập, một nhiệm vụ mà bất chấp một số cuộc biểu tình bạo lực của những người định cư và cực hữu, Sharon đã hoàn thành mà không cần đổ máu.

Tuy nhiên, cùng lúc đó, Sharon lợi dụng quyền hạn của mình để xây dựng thêm các khu định cư của người Do Thái ở Bờ Tây và Dải Gaza, vốn là những lãnh thổ bị chiếm đóng, thuộc thẩm quyền của Bộ Quốc phòng. Ông cũng truyền một tinh thần ngoan cường, dám nghĩ dám làm trong mọi cơ quan quốc phòng. Sharon và Eitan, người trong những năm 1950 đã từng là sĩ quan dưới quyền chỉ huy của Sharon trong Lữ đoàn lính dù của IDF, cả hai đều thấy tầm quan trọng tối cao trong việc chống lại PLO và các căn cứ của nó ở Lebanon, và họ đã ra lệnh cho quân đội bắt đầu lên kế hoạch cho một chiến dịch quân sự lớn ở đó.

Efraim Sneh nói: “Các kế hoạch của Sharon đã được tiết lộ cho chúng tôi rất, rất chậm. “Lúc đầu, ông ấy ra lệnh cho chúng tôi chuẩn bị một cuộc thâm nhập quân sự hạn chế [tới Lebanon], và chỉ sau đó là vẽ bản đồ cho một cuộc xâm lược lớn,  đến tận con đường Beirut-Damascus.” David Agmon, tham mưu trưởng Bộ Tư lệnh Phương Bắc, nói rằng ở giai đoạn sau, Sharon ra lệnh cho ông ta lên kế hoạch chiếm đóng toàn bộ Lebanon và thậm chí một số vùng của Syria. “Rõ ràng là chúng tôi không biết mọi thứ,” Sneh nói, “và chính phủ thậm chí còn biết ít hơn chúng tôi”.

Nhưng ngay cả Sharon cũng nhận ra rằng Israel không thể chỉ đơn giản là xâm lược Lebanon và chiếm một phần của nó. Vào tháng 7 năm 1981, đặc phái viên của Tổng thống Reagan về Trung Đông, Philip Habib, đã làm trung gian cho lệnh ngừng bắn giữa Israel và PLO tại đấu trường Lebanon. Sharon và Eitan phản đối quyết liệt thỏa thuận, trong đó không bao gồm cam kết của PLO nhằm kiềm chế các cuộc tấn công chống lại người Israel ở những nơi khác, như các vùng lãnh thổ bị chiếm đóng hoặc châu Âu. Đối với Sharon, một quả lựu đạn ném vào một giáo đường Do Thái ở Paris lẽ ra phải được coi là vi phạm lệnh ngừng bắn. Hơn nữa, Begin và Sharon coi Arafat phải chịu trách nhiệm về bất kỳ hành động nào của bất kỳ người Palestine nào trên thế giới, ngay cả khi họ thuộc các tổ chức không liên kết với PLO. Nhưng thế giới bên ngoài nhìn nhận mọi thứ theo cách khác, và Habib đã nói rõ với người Israel rằng Hoa Kỳ sẽ hậu thuẫn một vụ xâm nhập vào Lebanon chỉ để đáp lại hành động khiêu khích thô bạo của PLO.

Sharon nghĩ, đúng ra, mỗi ngày trôi qua một cách yên bình đã mang lại cho Arafat và người của ông một món quà thời gian để củng cố vị trí của họ ở Lebanon và cải thiện việc triển khai quân đội của họ ở đó. Ông quyết định đẩy nhanh tiến độ một chút để có thể thực hiện kế hoạch của mình và kích hoạt bộ máy bí mật của Dagan trong Bộ chỉ huy Phương Bắc. “Mục đích của giai đoạn thứ hai của hoạt động này,” theo Sneh, “là gieo rắc hỗn loạn ở các khu vực của người Palestine ở Tyre, Sidon và Beirut đến nỗi sẽ có một lý do chính đáng và gang thép cho một cuộc xâm lược của Israel.”

Sharon cũng cử Rafi Eitan làm sứ giả riêng để theo dõi các hoạt động bí mật ở phía bắc. Eitan – kẻ giết người Templer Đức ở Tel-Aviv, kẻ bắt giữ Eichmann, và là người chỉ huy các chiến dịch chống lại các nhà khoa học Đức ở Ai Cập – đã phải rời bỏ tổ chức trong cơn tức giận khi được chuyển về giữ chức giám đốc. Năm 1981, ông đang giữ chức vụ cố vấn chống khủng bố của thủ tướng và là người đứng đầu Lakam, một chi nhánh gián điệp của Bộ Quốc phòng chủ yếu xử lý công nghệ quân sự.

Vào giữa tháng 9 năm 1981, bom xe vẫn thường xuyên phát nổ tại các khu dân cư của người Palestine ở Beirut và các thành phố khác của Li-băng. Một vụ nổ ở khu Fakhani của Beirut vào ngày 1 tháng 10, giết chết 83 người và làm bị thương ba trăm người, trong đó có nhiều phụ nữ bị mắc kẹt trong vụ hỏa hoạn tại một nhà máy quần áo thuộc sở hữu của PLO. Một chiếc khác phát nổ bên cạnh trụ sở PLO ở Sidon, giết chết hai mươi ba người. Chỉ riêng trong tháng 12 năm 1981, mười tám quả bom trong ô tô hoặc trên xe máy, xe đạp hoặc lừa đã nổ gần các văn phòng PLO hoặc nơi tập trung của người Palestine, khiến nhiều người thiệt mạng.

Một tổ chức mới và chưa được biết đến tự xưng là Mặt trận Giải phóng Lebanon Khỏi Người Nước Ngoài đã nhận trách nhiệm về tất cả những vụ việc này. Thuốc nổ giờ được đóng gói trong các túi bột giặt Ariel để nếu các xe chở chúng dừng lại ở các chướng ngại vật, chúng sẽ giống như hàng hóa vô tội. Trong một số trường hợp, người Israel đã tranh thủ phụ nữ làm tài xế, để giảm khả năng xe bị bắt xét trên đường đến khu vực mục tiêu.

Các bom xe hơi được phát triển bởi Cơ quan điều hành hoạt động đặc biệt của IDF (Maarach Ha-Mivtsaim Ha-Meyuchadim), và chúng liên quan đến việc sử dụng một trong những thế hệ máy bay không người lái sớm nhất. Những chiếc máy bay không người lái này sẽ chuyển tiếp chùm tia làm bật cơ chế kích nổ của thiết bị. Một trong những đặc vụ địa phương của Dagan sẽ lái chiếc ô tô đến mục tiêu, dưới sự quan sát trên không hoặc trên đất liền, đậu nó ở đó rồi rời đi. Khi những người quan sát xác định được thời điểm họ chờ đợi, họ sẽ nhấn một nút và chiếc xe sẽ nổ tung.

Sharon hy vọng rằng các hoạt động này sẽ kích động Arafat tấn công Israel, sau đó Israel có thể đáp trả bằng cách xâm lược Lebanon, hoặc ít nhất là khiến PLO trả đũa Phalange, nhờ đó Israel sẽ có thể nhảy vọt đến để bảo vệ các Kitô hữu.

Mặt trận Giải phóng Lebanon Khỏi Người Nước Ngoài cũng bắt đầu tấn công các cơ sở của Syria ở Lebanon, và thậm chí còn tuyên bố chịu trách nhiệm về các hoạt động chống lại các đơn vị IDF. Dagan nói: “Chúng tôi chưa bao giờ tiến hành các hoạt động chống lại lực lượng của mình, nhưng mặt trận nhận trách nhiệm để tạo uy tín, như thể nó đang hoạt động chống lại tất cả các lực lượng nước ngoài ở Lebanon.”

Nhưng mưu đồ này không che được mắt Yasser Arafat. Ông ta cáo buộc Mossad đứng sau các vụ nổ và “mặt trận”. Tuy nhiên, điều đó cũng không hoàn toàn đúng. Mossad trên thực tế đã phản đối kịch liệt những gì Ben-Gal và Dagan đang làm.

“Với sự hậu thuẫn của Sharon,” một sĩ quan của Mossad thời đó nói, “những điều khủng khiếp đã được thực hiện. Tôi không ăn chay, và tôi đã ủng hộ và thậm chí tham gia vào một số hoạt động ám sát mà Israel thực hiện. Nhưng chúng ta đang nói ở đây về việc giết người hàng loạt chỉ để giết chóc, để gieo rắc hỗn loạn và báo động cho dân thường. Từ khi nào chúng ta sai lừa mang bom nổ chợ? ”

Một nhân viên Mossad khác đang ở Lebanon vào thời điểm đó cho biết, “Tôi nhìn thấy từ xa một  chiếc ô tô nổ tung và phá hủy cả một con phố. Chúng ta đang dạy cho người Lebanon hiệu quả của một quả bom giấu trong xe hơi. Mọi thứ mà chúng ta thấy sau này với Hezbollah đều xuất phát từ những gì họ thấy đã xảy ra sau các vụ hoạt động này. “

Dagan và Ben-Gal mạnh mẽ phủ nhận rằng mặt trận từng có ý định làm hại dân thường. Ben-Gal nói: “Các mục tiêu luôn là mục tiêu quân sự. Dagan cho biết không có cách nào thay thế việc sử dụng lực lượng uỷ nhiệm. “Tôi sẵn sàng rơi vô số nước mắt trước mộ của một người Lebanon bị giết trong một nhiệm vụ cho chúng tôi, miễn là không có mạng sống của người Do Thái nào bị đe dọa.” Nhưng ông nói thêm rằng việc sử dụng lính đánh thuê có những bất lợi của nó. “Bạn có thể đưa cho anh ta chất nổ và bảo anh ta làm nổ tung trụ sở PLO ở đâu đó, nhưng anh ta đã nhận tài khoản của riêng mình và giờ anh ta cũng có một quả bom để thanh toán. Vì vậy, đôi khi  xảy ra trường hợp nó phát nổ ở một nơi khác ”.

Arafat nhận ra rằng Sharon đang cố gắng khích người Palestine vi phạm lệnh ngừng bắn để ông ta  có cớ xâm lược, và Arafat đã thực sự hết sức kiềm chế để không rơi vào bẫy của ông ta, bao gồm một nỗ lực thành công trong việc ngăn chặn bạo lực ở các vùng lãnh thổ bị chiếm đóng. Trước sự kiềm chế này của người Palestine, các nhà lãnh đạo mặt trận đã quyết định nâng lên một cấp.

Sharon đã đưa Arafat trở lại danh sách truy nã – ông ta đã bị xóa tên vào năm 1974, khi Mossad đi đến kết luận rằng ông ta đã trở thành một nhân vật chính trị và do đó Israel không được làm hại ông ta – và vào cuối năm 1981, Ben-Gal và Dagan bắt đầu lên kế hoạch cho một hoạt động mà họ mong đợi sẽ thay đổi tiến trình lịch sử Trung Đông. Chiến dịch Olympia, mật danh theo tên một nhà hàng nổi tiếng ở Tel Aviv, là một kế hoạch đưa khoảng 2 tấn thuốc nổ lên các xe tải  đậu quanh một nhà hát ở phía đông Beirut, nơi PLO dự kiến ​​tổ chức một bữa tối lễ hội vào tháng 12. Một vụ nổ lớn sẽ loại bỏ toàn bộ ban lãnh đạo PLO. Nhưng ý tưởng này đã bị bỏ rơi, và Olympia 1 đã bị loại bỏ để thay thế cho Olympia 2. Ý tưởng này kêu gọi các đặc vụ Israel đặt một bộ bom lớn dưới một giàn VIP đang được xây dựng trong một sân vận động Beirut, vào ngày 1 tháng 1 năm 1982, PLO sẽ tổ chức lễ kỷ niệm ngày thành lập. Chỉ với một nút nhấn sẽ tiêu hủy toàn bộ.

Ben-Gal không còn là người đứng đầu Bộ chỉ huy Phương Bắc vào thời điểm kế hoạch này đi vào giai đoạn hoạt động. Ông ta không còn giá trị sử dụng đối với Sharon. Theo quan điểm của Sharon, vị tướng đang âm mưu làm nổ tung hàng chục người Palestine và tiến hành một cuộc chiến bí mật ở Lebanon, là người mềm lòng và thiếu quyết tâm. Vào tháng 12 năm 1981, ông cách chức Ben-Gal khỏi Bộ chỉ huy Phương Bắc và bổ nhiệm một người khác theo ý mình — một động thái báo trước kế hoạch của Sharon đối với Lebanon.

Đó là lúc Olympia 2 đã chuyển sang giai đoạn cao. Vào ngày 20 tháng 12 năm 1981, ba đặc vụ do Dagan tuyển dụng đã đến được bục  VIP và đặt một lượng lớn chất nổ bên dưới nơi ngồi của lãnh đạo PLO, tất cả đều được liên kết với một thiết bị kích nổ được điều khiển từ xa. Ngoài ra, tại một trong những căn cứ của đơn vị, cách biên giới ba dặm, ba chiếc xe — một chiếc xe tải chở đầy một tấn rưỡi chất nổ và hai chiếc xe  Mercedes với trọng lượng 550 cân mỗi chiếc—đã được chuẩn bị. Những chiếc xe này do ba thành viên người Shiite của Mặt trận Giải phóng Liban Khỏi Người Nước Ngoài lái đến Beirut và đậu gần một bức tường của sân vận động phía sau dãy ghế VIP. Chúng sẽ được kích nổ bằng điều khiển từ xa khoảng một phút sau khi chất nổ dưới bục VIP phát nổ lúc cơn hoảng loạn lên đến đỉnh điểm và những người sống sót đang nhốn nháo chạy trốn. Theo lời của một sĩ quan rất cao cấp của Bộ Tư lệnh Phương Bắc, cái chết và sự hủy diệt được cho là “với mức độ chưa từng có, ngay cả đối với tiêu chuẩn Lebanon”.

Trong một ghi chú mà Rafi Eitan chuyển cho Efraim Sneh tại một cuộc họp về kế hoạch hoạt động, ông viết, “Nếu việc này này thành công, chúng tôi [Israel] sẽ ngay lập tức bị đổ lỗi.” Điều này được viết ra không phải vì sợ hãi, mà là hy vọng, bởi vì, như Sneh sau này đã nói, “các lãnh đạo PLO nào sống sót sau vụ nổ ở sân vận động sẽ biết ngay điều gì họ phải làm: tấn công Israel, vi phạm lệnh ngừng bắn, và cho Sharon, kẻ đang khao khát xâm lược Lebanon, cái cớ để làm điều đó. “

Mọi thứ đã được thực hiện, nhưng sau đó ai đó đã tiết lộ kế hoạch cho Saguy, và ông này đã thông báo cho Thứ trưởng Quốc phòng Zippori những gì đang diễn ra. Saguy nói với Zippori: “Các nhà ngoại giao nước ngoài có thể sẽ đi cùng với Arafat, và đặc biệt là Alexander Soldatov, đại sứ Liên Xô tại Lebanon.

Zippori ghét Sharon và luôn nghi ngờ về ý định của ông ta, vì vậy ông ta đã liên lạc với chỉ huy cũ của mình trong thế giới ngầm thời chưa lập quốc, co quan Irgun: Begin. “Bản thân vấn đề đại sứ đã đủ nghiêm trọng rồi,” Zippori nói. “Nhưng nghiêm trọng hơn nhiều, là một lần nữa họ lại thực hiện những hành vi như vậy mà không có sự chấp thuận của nội các.”

Sáng sớm ngày 31 tháng 12, một ngày trước khi Olympia 2 dự kiến ​​diễn ra, tham mưu trưởng Eitan gọi điện cho Dagan. “Đột nhiên, tôi nghe nói rằng Sharon đang ra lệnh cho chúng tôi đến gặp thủ tướng để trình bày kế hoạch và nhận được sự chấp thuận cuối cùng của ông ấy để hành động,” Dagan nhớ lại. “Đó là một ngày mưa rất to. Raful thông báo với chúng tôi rằng để giữ bí mật, anh ấy sẽ đến trụ sở Bộ Tư lệnh Phương Bắc để đón tôi và chúng tôi sẽ bay cùng nhau đến Begin ”.

Trong văn phòng của Begin, thủ tướng nhìn họ dò hỏi. “Họ nói rằng có thể đại sứ Liên Xô sẽ ở đó trên khán đài,” Begin nói.

“Điều đó chỉ đơn giản là không chính xác,” Dagan nói. “Khả năng rất thấp là ông ấy hoặc bất kỳ nhà ngoại giao nước ngoài nào khác sẽ ở đó.”

Begin hỏi Saguy ông nghĩ gì. Saguy cho biết nhiều khả năng sẽ có một nhà ngoại giao Liên Xô tham dự. “Nếu điều gì đó xảy ra với ông ấy,” ông ta nói, “chúng ta có thể rơi vào một cuộc khủng hoảng nghiêm trọng với Liên Xô.”

Nhiều năm sau, Saguy nói, “Nhiệm vụ của tôi với tư cách là người đứng đầu AMAN là chăm sóc không chỉ các khía cạnh hoạt động-quân sự, mà còn cả khía cạnh ngoại giao. Tôi đã nói với Begin rằng không thể giết cả một sân vận động như vậy được. Và điều gì sẽ xảy ra vào ngày hôm sau sau một cuộc thảm sát như vậy? Cả thế giới sẽ đổ dồn lên đầu chúng ta. Sẽ chẳng có gì khác biệt nếu chúng ta không bao giờ thừa nhận trách nhiệm. Mọi người sẽ biết ai đã đứng sau nó. “

Dagan, Eitan và Sharon cố gắng thuyết phục Begin, nói rằng đây là cơ hội sẽ không đến hai lần. Tuy nhiên, thủ tướng đã coi trọng mối đe dọa từ Nga và ra lệnh cho họ hủy bỏ.

“Cuối cùng, tất nhiên, hóa ra là tôi đã đúng vì không có đại sứ Liên Xô hay bất kỳ nhà ngoại giao nước ngoài nào ở đó,” Dagan nói. “Nhưng chúng ta có thể làm gì? Thủ tướng nói hủy bỏ, vì vậy chúng tôi hủy bỏ. Sau đó là cả một công việc rất phức tạp,thu hồi chất nổ.”

Bắt đầu nhanh chóng bật đèn xanh cho một hoạt động khác, một hoạt động ít có nguy cơ gây hại cho các nhà ngoại giao hoặc dân thường. Giám sát các nhà lãnh đạo cấp cao nhất của PLO đã tiết lộ rằng mỗi tháng một lần, vào thứ sáu, họ rời Beirut trong một đoàn xe gồm bảy hoặc tám chiếc Mercedes sang trọng và tăng tốc về phía Syria, và từ đó đến Jordan, nơi họ tổ chức các cuộc họp lãnh đạo. Đó vừa là công việc vừa là niềm vui, và Arafat thường tham gia cùng phái đoàn.

Vào một đêm đầu tháng 2 năm 1982, một đội đặc nhiệm Caesarea đã đến một trong những nút giao thông chính mà các đoàn xe đi qua mỗi tháng. Họ đã tháo dỡ phần trên cùng của một trụ đèn giao thông và thay thế nó bằng một chiếc được sản xuất tại bộ phận công nghệ của Mossad. Nó chứa một camera để truyền hình ảnh đến bộ chỉ huy Mossad. Vào thứ sáu, ngày 5 tháng 3, lúc 3 giờ sáng, vài giờ trước khi đoàn xe PLO đi ngang qua, một đội Caesarea khác, lớn hơn đã đến ngã ba, với một lượng lớn thuốc nổ mà họ bắt đầu gài vào các rãnh dọc theo hai bên  đường, được kết nối bằng dây nổ và liên kết vô tuyến đến bộ chỉ huy. Theo kế hoạch, các nhân viên Mossad sẽ rời khỏi hiện trường sau khi đặt bom và trở về Israel. Đoàn xe sẽ được theo dõi bởi các đặc vụ địa phương sau khi nó khởi hành từ Beirut. Khi nó đi qua một điểm nhất định, được đánh dấu trên một thân cây và có thể nhìn thấy rõ ràng qua hình ảnh truyền về, bom sẽ được kích nổ và ban lãnh đạo PLO sẽ bị thanh lý.

Mọi việc diễn ra tốt đẹp cho đến rạng sáng, khi một cảnh sát địa phương nhìn thấy hai chiếc xe mà đội Israel đã đến, và những người đàn ông đang quỳ gần đó. “Các anh đang làm gì ở đó vậy?” cảnh sát hỏi bằng tiếng Ả Rập. Một đặc vụ của Mossad nói với anh ta: “Chúng tôi vừa mới đến dự một đám cưới và đồ ăn ở đó phục vụ quá mất vệ sinh. Tất cả chúng tôi đều thấy khó chịu. Phải dừng lại để làm trống dạ dày của mình ”. Hai người trong đội đã lén lút rút súng lục và lên đạn. Nhưng gã cảnh sát quyết định bỏ đi không thắc mắc.

Các đặc nhiệm tự hỏi liệu y có tin họ không hay liệu y có đi gọi tiếp viện hay không. Bộ chỉ huy  quyết định không chấp nhận bất kỳ rủi ro nào. Thủ tướng và Bộ trưởng Quốc phòng đồng ý rằng nhiệm vụ nên được hủy bỏ và đội trở về Israel. Một lần nữa, luật sắt nói rằng bất kỳ nhiệm vụ nào cũng phải đình chỉ nếu nó có thể khiến các đặc nhiệm rơi vào cảnh tù tội đã được tuân thủ nghiêm ngặt.

Điều gì sẽ xảy ra nếu Begin cho phép Dagan cứ tiến hành chiến dịch Olympia, hoặc nếu gã cảnh sát Ả Rập không lái xe đi ngang qua? Dagan lập luận rằng lịch sử sẽ diễn ra theo một lộ trình hoàn toàn khác. “Nếu họ cho phép chúng tôi hành động và ban lãnh đạo PLO bị loại khỏi cuộc chơi,” ông nói, “tất cả chúng tôi sẽ tránh được Chiến tranh Lebanon sáu tháng sau, và bất kỳ rắc rối nào khác”.

Không thể biết chắc chắn được. Những người khác cảm thấy rằng Sharon và Eitan vẫn chưa hài lòng ngay cả khi điều đó xảy ra, vì họ đã có một chiến lược lớn để tạo ra một trật tự mới không chỉ ở Lebanon mà còn ở toàn bộ Trung Đông.

Còn bây giờ, họ giữ im lặng, chờ đợi cái cớ không thể tránh khỏi của chiến tranh.

Robert Hatem (phải), một sát thủ của nhóm  Phalange, thú nhận đã giết hàng trăm người trong một cuộc phỏng vấn với tác giả vào năm 2005.

Thủ tướng Menachem Begin (thứ ba từ trái qua), Bộ trưởng Quốc phòng Sharon (thứ hai từ trái qua), và tùy viên  quân sự của thủ tướng,  Chuẩn tướng Azriel Nevo (trái) đang thị sát một vị trí của PLO ở nam Lebanon  sau khi bị Israel chiếm được vào tháng 6.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét