Ronen Bergman
Trần Quang Nghĩa dịch
CHƯƠNG 22 : THỜI ĐẠI MÁY BAY KHÔNG NGƯỜI LÁI
CÁC IMAM Ở LÀNG JIBCHIT bắt đầu kêu gọi mọi người đến hussainia lúc 10 giờ sáng. Hussainia là hội trường của tín đồ Shiite theo Hồi giáo dòng Shi’a , được đặt theo tên của Imam Hussein, con trai của Alis, em họ của Nhà tiên tri Muhammad, và là người sáng lập ra Hồi giáo dòng Shi’a. Tín đồ Shiite tin rằng Ali là người thừa kế thực sự của Muhammad và quyền thừa kế của ông đã bị tín đồ dòng Sunni chiếm đoạt một cách tàn bạo. Shi’a trở thành một giáo phái bị áp bức và phân biệt đối xử. Ở hussainia, họ sẽ giữ bí mật các nghi thức tôn giáo của mình, vì sợ người Sunni.
Nhưng vào ngày đó ở Jibchit, không cần phải giữ bí mật nữa. Iran đã trở thành quốc gia đầu tiên trên thế giới do các giáo sĩ Shiite cai trị. Ở Lebanon, lực lượng cực đoan Shiite Hezbollah do Iran thành lập, là lực lượng chính trị và quân sự chiếm ưu thế. Hussainia ở Jibchit, tiếp giáp với thánh đường Hồi giáo của làng hoành tráng trên đường phố chính, đã được cải tạo và mở rộng, các bức tường của nó được lót bằng đá cẩm thạch trắng sáng.
Trong bảy năm, lời kêu gọi đã phát ra từ loa phát thanh trên các tháp của thánh đường Hồi giáo vào ngày 16 tháng 2 hàng năm, ngày kỷ niệm ngày mất của Sheikh Ragheb Harb, nhà lãnh đạo tinh thần đầu tiên của Hezbollah ở miền nam Lebanon. Bằng cách ám sát ông vào năm 1984, Israel đã vô tình tạo ra một người tử vì đạo, và các nhà lãnh đạo và chỉ huy của Hezbollah đã hành hương hàng năm để tưởng niệm ông, trước khi tham dự một cuộc mít tinh chính trị.
Đến 10 giờ 30, con phố chính đông đúc đàn ông và phụ nữ, tất cả đều gác lại mọi việc đang làm, khóa cửa nhà, cửa hàng hoặc văn phòng và lên đường đến hussainia. Họ di chuyển chậm rãi, theo sau hai chiếc SUV, một chiếc màu xám và chiếc kia đen, có vẻ như là lực lượng an ninh hộ tống của Hezbollah.
Ở độ cao khoảng 9.500 bộ bên trên đường phố Jibchit, một camera gắn ở mũi một chiếc máy bay nhỏ, lặng lẽ lia dọc toàn bộ chiều dài của đoàn rước. Không có phi công, mà do một người điều khiển từ một xe rờ moóc ở biên giới phía bắc Israel. Các hình ảnh từ máy quay, ở độ phân giải cao và thời gian thực, được chiếu tới màn hình trong phòng tác chiến nhỏ của AMAN nhìn ra khu vườn hồng bên ngoài Bộ Quốc phòng, ở Tel Aviv. Năm 1992, đó là một kỳ tích của công nghệ tình báo: một chiếc máy bay không người lái đưa Israel vào mục tiêu giám sát mà không gây rủi ro cho bất kỳ nhân viên nào của Israel.
Máy quay của máy bay không người lái tiếp tục lia suốt chiều dài của đám rước. Cuối cùng, bốn chiếc xe đã được nhìn thấy rõ ràng – hai chiếc Range Rovers và hai chiếc Mercedes. Tại Tel Aviv, các quan chức tình báo đang theo dõi khi bốn xe đó rời khỏi đám đông, đi qua hussainia, và dừng lại ở một bãi đậu xe phía sau tòa nhà.
“Chúng tôi đã bắt được ông ta,” một nhà phân tích theo dõi đoạn video cho biết. Cách đó hai trăm dặm, các nhân viên tình báo đã nhìn rõ mục tiêu. “Thình lình” một hồi tưởng nội bộ sau này về buổi sáng đó cho biết, “chúng tôi nghe thấy mùi của con mồi bay trong không khí.”
__
KỂ TỪ TRẬN CÔNG KÍCH mở màn Chiến tranh Yom Kippur, khiến người Israel hoàn toàn bất ngờ, Thiếu tướng Benjamin “Benny” Peled, Tư lệnh Không quân Israel, vẫn còn bị ám ảnh bởi thất bại. Khi bắt đầu cuộc chiến, năm 1973, lực lượng không quân đã nhận được hơn nửa ngân sách quốc phòng, nhưng nó đã hoàn toàn sụp đổ trong cuộc tấn công phủ đầu của Ai Cập và Syria. Peled tin rằng một trong những lý do chính dẫn đến thất bại là do thông tin tình báo quan trọng đã đến tay ông ta quá muộn. Nếu biết các lực lượng Ai Cập đang phát động — nếu có thể thấy, trong thời gian thực, tiến trình chuẩn bị — lực lượng của chính ông ta sẽ có khả năng phản ứng tốt hơn.
Sau cuộc tấn công đó, Peled quyết định phát triển một mạng lưới liên lạc bí mật và hệ thống thu thập thông tin tình báo thời gian thực. Mạng lưới sẽ được thiết kế để phục vụ cho lực lượng không quân độc lập với “Quân Xanh Lá” (như “Quân Xanh dương” của IAF được gọi cho lực lượng bộ binh, vì quân phục màu ô liu của họ). Sử dụng máy bay cho mục đích đó là kế hoạch rõ ràng, nhưng kế hoạch đó trở lại nên phức tạp thêm bởi một chấn thương khác của Chiến tranh Yom Kippur: IAF đã mất hơn một phần tư số máy bay chiến đấu của mình, và nhiều chiếc còn lại bị hư hỏng và không còn đủ khả năng hoạt động. Hơn nữa, nhiều phi công của IAF, những người cho đến lúc đó đã được hưởng ánh hào quang bất khả chiến bại, đã bị bắn hạ và bị bắt làm tù binh hoặc bị giết.
Nhưng điều gì sẽ xảy ra nếu máy bay không cần phi công? Hay những hệ thống bom, đạn trị giá hàng triệu đô la? Peled tự hỏi, điều gì sẽ xảy ra nếu IAF có thể điều khiển từ xa những chiếc máy bay nhỏ hơn, rẻ hơn chỉ được trang bị camera và liên kết thông tin liên lạc?
Một thập kỷ trước, khi điều hành bộ phận vũ khí, Peled là người đầu tiên đưa máy bay không người lái vào lực lượng không quân, mặc dù vào thời điểm đó, việc đó có vẻ là một ý tưởng viển vông. Ông ta lo lắng về việc các lực lượng Ả Rập mua được tên lửa đất đối không do Liên Xô sản xuất, và do đó, ông ta “muốn lấp đầy không trung bằng mồi nhử rất rẻ và có cấu hình tương tự như máy bay chiến đấu trên màn hình radar của họ. ” Những chiếc UAV này, một cải tiến của Israel dựa trên một phát minh của Mỹ, được phóng bằng tên lửa, và để quay trở lại mặt đất để được thu hồi, chúng sẽ phóng ra một chiếc dù, sau đó một chiếc trực thăng có cột dài gắn vào thân máy bay sẽ bay đến gom sạch. Về sau, các máy bay không người lái cũng được trang bị camera.
Nhưng sau cuộc chiến năm 1973, Peled đi đến kết luận rằng điều này là chưa đủ. Hệ thống khởi động và phục hồi rất tốn kém, vụng về và rất nguy hiểm. Quá trình xử lý tài liệu được chụp cũng mất nhiều thời gian. Hàng giờ trôi qua giữa việc chụp ảnh, tráng phim và in ảnh và cuối cùng là chuyển các bức ảnh cho các nhà phân tích tình báo.
Và do đó, sau thất bại năm 1973, một loại máy bay không người lái mới đã được phát triển. Các drone, như máy bay không người lái này được gọi, có thể cất cánh và hạ cánh độc lập, được điều khiển bởi một đoàn xe chỉ huy di động và có các camera truyền các cảnh quay video trong thời gian thực. Đến năm 1982, máy bay không người lái là yếu tố quan trọng trong việc cung cấp thông tin tình báo thời gian thực cho lực lượng không quân tuyến đầu đang đóng tại Canary, sở chỉ huy nằm sâu dưới lòng đất ở trung tâm Tel Aviv. Chúng cũng đóng một vai trò quan trọng trong việc đánh bật các khẩu đội tên lửa phòng không của Syria ở Lebanon.
Drone nhắm mục tiêu vào hệ thống phòng thủ của Syria là mẫu đầu tiên của Scout (ở Israel được gọi là Zahavan), do Kỹ Nghệ Hàng không Vũ trụ Israel chế tạo. Không quân Israel, với hy vọng thuyết phục Mỹ hợp tác phát triển máy bay không người lái, muốn chứng minh cho người Mỹ thấy những chiếc máy bay không người lái thu nhỏ của họ có thể hiệu quả như thế nào. Khi Bộ trưởng Quốc phòng Hoa Kỳ Caspar Weinberger thăm Trung Đông – đầu tiên là Beirut và sau đó là Tel Aviv – ông đã gặp các quan chức cấp cao nhất của IDF và Bộ Quốc phòng. Sau đó, ông ta được cho xem một đoạn video do một máy bay không người lái của Israel quay lúc ông ta đến Beirut, và chuyển đi lại của đoàn mô tô chở ông đi khắp thủ đô của Lebanon. Weinberger không đánh giá cao việc giám sát này, nhưng các thành viên trong đoàn tùy tùng của ông vô cùng ấn tượng với công nghệ mới này.
Chuyến thăm của Weinberger đến Israel đã mở đường cho một thỏa thuận lớn giữa Kỹ Nghệ Hàng không Vũ trụ Israel và Lầu Năm Góc về việc bán 175 UAV Scout nâng cấp, được đặt tên là Pioneer ở Hoa Kỳ. Chúng đã được sử dụng bởi Hải quân, Thủy quân lục chiến và Lục quân Hoa Kỳ cho đến năm 2007.
Những cải tiến đối với máy bay không người lái đã được thực hiện trong nhiều năm để cho phép chúng mang nhiều nhiên liệu hơn và cập nhật máy quay. Năm 1990, Israel đã trang bị cho phi đội máy bay không người lái của mình thiết bị laser để chúng có thể phát ra chùm tia và chỉ định mục tiêu tĩnh cho máy bay chiến đấu.
Các nâng cấp cho máy bay không người lái là một phần của sự thúc đẩy công nghệ lớn hơn trong IDF, vào cuối những năm 1980 đã đầu tư nguồn lực đáng kể để mua và phát triển các loại vũ khí chính xác— “bom thông minh” có thể bắn trúng mục tiêu chính xác hơn, làm cho chúng hiệu quả hơn và ít khả năng gây thiệt hại ngoài dự kiến hơn. Quá trình này được đẩy nhanh khi Ehud Barak, người yêu thích công nghệ, muốn xây dựng “một đội quân nhỏ, thông minh”, trở thành tổng tham mưu trưởng vào năm 1991, có tác dụng định hình bộ máy chiến tranh của Israel trong những thập kỷ tới. Dưới sự chỉ đạo của ông, các trực thăng tấn công Apache của IAF được trang bị tên lửa Hellfire dẫn đường bằng laser.
Đồng thời, một cuộc họp giữa những người đứng đầu bộ phận hoạt động của IAF và Arieh Weisbrot, chỉ huy đơn vị bay không người lái đầu tiên của IAF, Phi đội 200, đã đưa ra ý tưởng mang tính cách mạng về việc kết hợp tất cả những tiến bộ công nghệ này vào một quy trình năm bước duy nhất, nhằm tạo ra một phương pháp giết người có mục tiêu mới và đặc biệt nguy hiểm.
Đầu tiên, một máy bay không người lái sẽ theo dõi mục tiêu đang di chuyển, là người hoặc phương tiện. Thứ hai, máy bay không người lái sẽ truyền hình ảnh mục tiêu trực tiếp đến lệnh tác chiến, cung cấp kết nối thời gian thực với những người ra quyết định, cho đến khi có lệnh khai hỏa. Thứ ba, máy bay không người lái sẽ chỉ định mục tiêu bằng một chùm tia laser có thể được máy dò laser của máy bay trực thăng Apache thu nhận — một giai đoạn được gọi là “truyền dùi cui”, từ chu kỳ thu thập thông tin tình báo đến chu kỳ hoạt động. Thứ tư, tia laser của chính Apache sẽ đánh dấu mục tiêu mà tên lửa Hellfire sau đó có thể khóa vào. Thứ năm, phi công Apache sẽ bắn tên lửa và tiêu diệt mục tiêu.
Việc kết hợp và đồng bộ hóa cả hai hệ thống — tình báo và tác chiến — là một bước đột phá lớn. Drone đã chứng tỏ mình là vô giá trong việc thu thập thông tin. Nhưng giờ đây, chúng đã phát triển từ vai trò hỗ trợ thành công cụ chiến đấu trực tiếp.
Phi đội 200 bắt đầu huấn luyện với các phi công Apache của Phi đội 113, phi đội “Ong bắp cày”, vào cuối năm 1991. Có những người hoài nghi trong IAF, đặc biệt là trong số các phi công đã được đào tạo và đã thực hành lâu các chiến thuật tác chiến cụ thể. Các ý tưởng rằng robot bay có thể có hiệu quả trong chiến tranh, đối với một số người, có vẻ phi lý.
Nhưng vào tháng 12 năm 1991, họ đã thử một số “diễn tập khô”, sử dụng các phương tiện vận chuyển trên đường xá của Israel làm mục tiêu. Ba hoặc bốn chiếc drone đã được phóng đi và một phương tiện được chọn ngẫu nhiên để chúng theo dõi bằng camera của mình, truyền mọi thứ đến đoàn điều khiển. Sau đó, chiếc xe được “chiếu sáng” bằng một chùm tia laze, và sau vài dặm, hai Apache sẽ tham gia cuộc đuổi bắt và cả đội sẽ thực hành “chuyền dùi cui” vì các cảm biến của Apaches sẽ khóa tia laze của máy bay không người lái. Tại thời điểm Apache chỉ ra rằng mục tiêu đã bị khóa, cuộc diễn tập kết thúc.
Nhưng mô phỏng tên lửa bắn vào ô tô trên một con đường thân thiện là một chuyện. Giết một mục tiêu sống trong lãnh thổ thù địch hoàn toàn là một việc khác.
__
TRÊN MỘT CHUYẾN NÉM BOM thường lệ ở miền nam Lebanon vào tháng 10 năm 1986, một quả bom do một chiếc F-4 Phantom thả xuống đã phát nổ quá sớm và xé toạc một cánh máy bay. Hai phi công phóng ra và tiếp đất xuống lãnh thổ đối phương. Viên phi công vừa kịp bám lấy càng một máy bay trực thăng IAF Cobra đến giải cứu, dưới hỏa lực của lực lượng dân quân Hezbollah. Còn hoa tiêu, Ron Arad, không thể xác định được vị trí đáp xuống.
Người Israel rất coi trọng mệnh lệnh tôn giáo của người Do Thái về việc chuộc những binh lính bị bắt, và việc Israel cố gắng làm mọi thứ và hơn thế nữa để đưa các MIA (người mất tích trong chiến đấu) và tù binh về nhà. Mất một phi công vào tay Hezbollah trong lãnh thổ thù địch là một đòn nặng nề.
Không có gì ngạc nhiên khi cuộc tìm kiếm Arad diễn ra rầm rộ, đây là hoạt động cứu hộ lớn nhất trong lịch sử Israel. Một quan chức Mossad tham gia Chiến dịch Body Heat (Hom Haguf: Hơi nóng cơ thể), mật danh của nỗ lực tìm kiếm Arad, cho biết đây là “hoạt động tìm kiếm lớn nhất từng được tiến hành trong lịch sử hiện đại đối với một người duy nhất. Không có viên đá nào mà chúng tôi để nguyên, không có nguồn lực nào mà chúng tôi không tranh thủ, không có khoản hối lộ nào mà chúng tôi không trả và không có mẫu thông tin nào mà chúng tôi không xem xét kỹ lưỡng. “
Tất cả đều chẳng đi đến đâu. Arad được truyền từ tay dân quân này sang dân quân khác, năm này qua năm khác. Năm 1989 – ba năm sau khi Arad biến mất – Israel đã bắt cóc hai quan chức Hezbollah tương đối nhỏ để tìm cách xác định vị trí của phi công. Một trong số họ, Abdal-Karim Obeid, là người đã được chỉ định để kế nhiệm Sheikh Ragheb Harb với tư cách là giáo sĩ chính của Hezbollah ở miền nam Lebanon sau khi Harb bị giết. Cuộc thẩm vấn họ không tiết lộ điều gì, và Hezbollah trả lời bằng sự thờ ơ trước lời đề nghị mở cuộc đàm phán để trao đổi.
Việc tìm kiếm Arad một phần gặp khó khăn do sai sót và sơ suất, cũng như đơn giản là không gặp may. Tuy nhiên, phần lớn, cuộc tìm kiếm liên tục cho thấy Israel không có khả năng xâm nhập vào Hezbollah hoặc các cơ quan tình báo Iran hỗ trợ tổ chức này.
Nói rộng hơn, lực lượng dân quân hiện đang thực hiện các hành động du kích ngày càng tinh vi, do chỉ huy quân đội Imad Mughniyeh cầm đầu, gây thương vong và tổn hại nghiêm trọng đến tinh thần của IDF. Cuối cùng, vào mùa hè năm 1991, người đứng đầu AMAN đã vạch ra một kế hoạch để thay đổi cán cân có lợi cho Israel: Israel sẽ bắt cóc Tổng thư ký Hezbollah Hussein Abbas al-Mussawi, hoặc một trong hai cấp phó của ông ta, và bắt ông ta làm con tin cho đến khi Ron Arad được trả lại. Một mục tiêu đồng thời là thực hiện “một hoạt động mang tính biểu tượng sẽ vang danh và làm rõ ai là người thực sự khống chế tình hình,” theo lời của một trong những sĩ quan Israel có liên quan.
__
MUSSAWI LÀ MỘT người Shiite nghèo khó mà người Iran bắt đầu gọi vào tổ chức vào những năm 1970. Anh ta cũng đã trải qua khóa huấn luyện du kích trong trại PLO Force 17 trước khi trở nên sùng đạo hơn và dành nhiều năm để nghiên cứu thần học Shi’a, đầu tiên ở Lebanon và sau đó trong các trường cao đẳng Hồi giáo ở Najaf, ở Iraq, được điều hành bởi các đệ tử của Khomeini, phù hợp với giới luật tôn giáo của mình. Trí óc sắc sảo, trí nhớ tuyệt vời và lòng trung thành với Khomeini, phù hợp với sự cuồng tín của ông, đã sớm đưa ông trở thành một nhà cầm quyền tôn giáo nổi tiếng ở Iraq và Lebanon và đưa ông trở thành một trong những người sáng lập cốt lõi của Hezbollah. Mussawi, theo thông tin thu thập được từ phía Israel, có liên quan đến các quyết định cho phép Imad Mughniyeh bắt đầu chiến dịch chống khủng bố liều chết chống lại Hoa Kỳ và Israel. Ông tin rằng một trong những mục tiêu của Hezbollah, mặc dù không phải mục tiêu chính, phải là trục xuất IDF bằng chiến tranh du kích. “Tương lai sẽ dành cho Quân kháng chiến [chống lại sự chiếm đóng của Israel],” ông liên tục tuyên bố trong các bài phát biểu của mình, “trong khi sự kiêu ngạo [của người Israel] sẽ bị đánh bại. Nó chỉ là một vấn đề thời gian.” Vào tháng 5 năm 1991, ông trở thành tổng thư ký của Hezbollah, cho đến nay đã là vị trí chính trị và quân sự quyền lực nhất ở Lebanon.
Ngay từ đầu, rõ ràng là bất kỳ hoạt động bắt cóc nào ở Beirut sẽ cực kỳ khó khăn, nếu không muốn nói là không thể. Vì vậy, các nỗ lực thay vào đó tập trung vào việc thu thập thông tin về chuyến thăm trong tương lai của Mussawi tới miền nam Lebanon, gần biên giới Israel hơn, nơi ông ta sẽ dễ dàng bị bắt cóc hơn.
Người đứng đầu hoạt động chống khủng bố của bộ phận nghiên cứu AMAN, Trung tá Moshe Zarka, có ý tưởng tập trung vào làng Jibchit, nơi bảy năm trước đó, vào ngày 16 tháng 2 năm 1984, các đặc vụ Israel đã tiêu diệt Ragheb Harb. Ngôi làng nằm ở miền nam Lebanon, khiến nó trở thành một nơi dễ hành động hơn nhiều so với Beirut, nơi đặt trụ sở chính của Hezbollah.
Vào ngày 12 tháng 2 năm 1991, AMAN nhận được thông tin mà họ đang chờ đợi: Như đã thành truyền thống, Hezbollah sẽ tổ chức một cuộc mít tinh chính trị lớn nhân kỷ niệm ngày mất của Sheikh Harb. Cuộc biểu tình sẽ có sự tham gia của các quan chức hàng đầu của Hezbollah, bao gồm Tổng thư ký Mussawi và chỉ huy Lực lượng Vệ binh Cách mạng Iran ở Lebanon.
Kế hoạch ban đầu chỉ là thu thập thông tin tình báo, nghiên cứu cuộc biểu tình và lên kế hoạch cho một vụ bắt cóc vào năm sau. Điều này rất quan trọng vì tình trạng tồi tệ của tình báo Israel đối với Hezbollah vào thời điểm đó. Thật vậy, tại một cuộc họp lập kế hoạch, rõ ràng là không ai trong phòng biết ngay cả những điều cơ bản về các nghi thức tưởng niệm của người Shiite — ví dụ như khi nào quan khách đến thăm người góa phụ, hoặc khi nào họ tập trung tại hussainia. (Một trung tá đã viết một luận án tiến sĩ về Hezbollah đã được triệu tập để giải thích.) Chuẩn tướng Dani Arditi, người đứng đầu Cơ quan điều hành hoạt động đặc biệt (SOE), đã nhấn mạnh: Với tình báo ít ỏi như vậy, không cách nào ông ta có thể đề xuất một nhiệm vụ bắt cóc ngay lập tức. Tuy nhiên, ông vẫn hoàn toàn ủng hộ việc chuẩn bị cho dịp biểu tình vào năm tới tại Jibchit.
Thiếu tướng Uri Sagie, người đứng đầu AMAN, có nhiều tham vọng hơn. “SOE không muốn làm điều đó,” ông nói tại cuộc họp chỉ huy AMAN vào ngày 13 tháng 2. “Tôi chấp nhận đề xuất xây dựng mô hình tình báo, nhưng chúng ta đừng ngăn cản mình suy nghĩ về hoạt động. Chúng ta sẽ thực hiện một mô hình tình báo, với cái “đuôi hoạt động”. Chuẩn bị một số trực thăng sẵn sàng cho cảnh báo tấn công. “
Tại thời điểm này, một sự hiểu lầm nghiêm trọng đã len lỏi vào. Trưởng phòng tình báo, Chuẩn tướng Doron Tamir, dưới quyền Sagie trong hệ thống cấp bậc chỉ huy, cho biết ông coi việc tham chiếu đến “đuôi hoạt động” chỉ là một phần của mô hình tình báo. “Các trực thăng sẽ cất cánh và thực hành việc thu thập mục tiêu, nhưng trong mọi trường hợp, chúng sẽ không nổ súng,” ông nói. “Chỉ là một cuộc diễn tập khô.” Những người được cho là đánh giá rủi ro và hậu quả của một chiến dịch cũng nghĩ như vậy — đó là lý do tại sao họ không chuẩn bị những đánh giá đó.
Nhưng Sagie và các cộng sự trực tiếp của ông ta, cũng như tham mưu trưởng Barak, đang nghĩ về một thứ hoàn toàn khác. Đối với họ, “cái đuôi tác chiến” —các máy bay trực thăng được trang bị tên lửa Hellfire dẫn đường bằng laser — sẽ để ngỏ lựa chọn giết chết Mussawi.
Đây không phải là một phần của kế hoạch ban đầu, nhưng bây giờ cơ hội đã xuất hiện, sự cám dỗ đơn giản là quá lớn: Tiêu diệt kẻ thù ngoan cường trong khi sử dụng một giao thức giết người có mục tiêu hoàn toàn mới, sử dụng máy bay không người lái và tên lửa Hellfire. Đây chính xác là điều Barak, người vừa được giới truyền thông săn đón trong sinh nhật lần thứ 50 của mình, muốn có — thấy một IDF nhỏ bé, thông minh và có khả năng gây chết người đang hành động.
Tuy nhiên, vô tình có hai kế hoạch song song đã được tạo ra mà không ai có thể nhận biết.
__
VÀO THỨ SÁU, ngày 14 tháng 2, bộ phận chống khủng bố AMAN đã ban hành huấn lệnh của mình, trong đó nói rõ rằng Chiến dịch Ban Đêm chỉ nhằm thu thập thông tin tình báo cho một vụ bắt cóc sau này. Bản tóm tắt có các chi tiết sau: “Đoàn xe ô tô của Mussawi thường bao gồm từ ba đến năm chiếc. Trong số này, có hai hoặc ba chiếc là xe hộ tống đi đầu và cuối đoàn xe. Phương tiện mà Mussawi đi là một chiếc Mercedes 280 hoặc 500. Vị trí của ông ta trong đoàn xe không cố định. Đôi khi ông ta ở trong xe đầu tiên sau xe hộ tống dẫn đầu, và đôi khi ở xe thứ hai hoặc thứ ba. Các phương tiện khác là Range Rovers. “
Cùng ngày hôm đó, cánh tình báo của lực lượng không quân đã ra lệnh riêng, cho thấy một kế hoạch hoàn toàn khác: “Các đơn vị của cánh tình báo và AMAN sẽ thực hiện một mô hình thu thập trong khu vực hành quyết. Sau đó, phù hợp với thông tin tình báo thu thập được, cuộc hành quân sẽ chuyển sang giai đoạn tấn công ”.
Đây là một mâu thuẫn nguy hiểm, với một đơn vị bắt đầu chuẩn bị cho một cuộc tấn công mà đơn vị kia đã không được lên kế hoạch thích hợp. Tuy nhiên, vì hoạt động vẫn còn là một cuộc thử nghiệm khô, nó đã không được đưa vào chương trình nghị sự của diễn đàn “hoạt động và thực hiện” hàng tuần, với sự tham dự của bộ trưởng quốc phòng và tổng tham mưu trưởng. Bộ trưởng Quốc phòng Moshe Arens hoàn toàn không biết về sự tồn tại của Chiến dịch Ban đêm.
Đêm hôm đó, một ngày thứ sáu, chỉ vài giờ sau khi các lệnh xung đột nhau được ban hành bởi các quan chức Israel, một đội du kích Jihad Hồi giáo đã đột nhập vào một trại dã chiến của IDF. Các tân binh sau một bài tập huấn luyện đã ngủ say trong lều của họ. Các chiến binh thánh chiến đã giết chết ba người trong số họ bằng dao, rìu và chỉa ba. Đưa tin về cuộc tấn công vào cuối ngày Sa-bát, Haim Yavin, người dẫn chương trình chính trên kênh truyền hình duy nhất của Israel, gọi đó là “Đêm của những cây chĩa”.
Tâm trạng quốc gia chìm xuống một mức thấp mới.
__
VÀO CHỦ NHẬT, NGÀY diễn ra chiến dịch, phòng tác chiến nhỏ AMAN mở cửa lúc 7 giờ sáng. Mọi người ngồi chật cứng: giám đốc SOE Arditi và đại diện của bộ phận thu thập, Đơn vị 8200, bộ phận chống khủng bố AMAN, đơn vị drone và cánh tình báo không quân. Các nhà điều hành máy bay không người lái hiện giờ đang ở trong một xe kéo gần biên giới Lebanon.
Đặc vụ Đơn vị 504, người đã thông báo về việc Mussawi sẽ tham dự cuộc tập hợp đã báo cáo rằng mục tiêu đã rời khỏi Beirut. Các thông tin tình báo khác đến phòng tác chiến cho biết rằng “một đoàn xe gồm các nhà hoạt động đã rời Beirut vào sáng nay và một ‘VIP’ đã đến phía nam.” Không có gì trong báo cáo xác nhận Moussawi đang ở Jibchit, nhưng điều đó có vẻ có khả năng xảy ra.
Vào khoảng 10 giờ sáng, các loa phóng thanh ở Jibchit bắt đầu kêu gọi người dân đến điểm hẹn cho cuộc mít tinh tưởng niệm tại hussainia. Vào lúc 10:30, màn hình trong phòng tác chiến hiển thị hình ảnh, được chuyển tiếp từ máy bay không người lái, cho thấy một đám rước khổng lồ đang tiến về địa điểm. Tiếp giáp hussainia là một thánh đường Hồi giáo, và ngọn tháp cao của nó có thể nhìn thấy rõ ràng trên màn hình. Đoàn rước di chuyển chậm phía sau một số phương tiện, có vẻ như đoàn hộ tống của lực lượng an ninh Hezbollah. Máy bay không người lái quét qua đám rước. Cuối cùng là hai chiếc Range Rovers và hai chiếc Mercedes. “Chúng tôi đã bắt được ông ấy!” Zarka hét lên.
Vào khoảng giữa trưa, tham mưu trưởng Barak trở lại văn phòng của mình, ủ rũ và tức giận. Ông ấy đã được triệu tập đến Jerusalem vào sáng hôm đó để làm chứng cho nội các an ninh về Đêm của Các Cây Chĩa.
“Ba tên khủng bố đã làm chúng tôi thất vọng,” ông giận dữ thốt lên. Barak nhận được một bản cập nhật ngắn về Chiến dịch Ban đêm, và sau đó ông ta đi đến phòng tác chiến AMAN. Ông ấy chăm chú xem đoạn phim quay của máy bay không người lái.
Đó là một dịp đặc biệt. Lần đầu tiên, một chỉ huy trong trụ sở của ông ta có thể tận mắt chứng kiến thủ lĩnh của một tổ chức khủng bố thù địch trong thời gian thực, với khả năng hành động dựa trên hình ảnh đó.
Sagie đứng cạnh Barak, hai người họ mặt nhăn nhó, căng thẳng. Từ thái độ của họ, rõ ràng là mục tiêu ban đầu của Chiến dịch Ban đêm – chỉ đơn giản là thu thập thông tin tình báo – đã hoàn toàn thất bại. Những người khác trong phòng chiến tranh có ấn tượng rằng hai chỉ huy cấp cao đang muốn giết người. Họ chỉ chờ xác nhận rằng Mussawi đang ở Jibchit, thông tin mà họ có thể đưa đến Bộ trưởng Quốc phòng để được ông chấp thuận.
Barak đã nói với một phụ tá để cập nhật cho thư ký quân sự của Bộ trưởng Quốc phòng về tình hình. “Chuẩn bị cho Moshe Arens,” ông ta nói, “vì khả năng ông ta có thể được yêu cầu bật đèn xanh cho một hành động.” Đó là lần đầu tiên có người chịu gánh rắc rối để kéo bộ trưởng vào Chiến dịch Ban đêm.
Sagie kéo Zarka sang một bên. “Bạn nghĩ sao? Chúng ta có nên tấn công không? ” ông ấy hỏi. “Chúng ta có một cơ hội vàng để tiêu diệt ông ta tại đây.”
“Vâng,” Zarka trả lời. “Nhưng hãy nhớ rằng như vậy chúng ta sẽ tiến lên một cấp độ trong chiến tranh với Hezbollah.”
Buổi lễ tại hussainia kết thúc sau một giờ trưa. Một đám đông lớn đổ ra và đi về phía nghĩa trang nơi Sheikh Harb được chôn cất, cách đó một quãng ngắn. Lúc 1:10, trưởng bộ phận nghiên cứu Kuti Mor đã gọi một cuộc họp khẩn cấp cho các nhân viên cấp cao của mình để xác định lập trường của bộ phận.
Họ nhất trí phản đối việc giết Mussawi. Ít nhất, họ cảm thấy rằng nên tổ chức một cuộc thảo luận toàn diện về chủ đề này trước khi hành động. Mussawi là một nhân vật tôn giáo, người đứng đầu một tổ chức chính trị có cánh tay quân sự, một trung tá lập luận. Israel đã hạn chế tấn công những người như vậy trong quá khứ. Bên cạnh đó, Hezbollah không phải là chương trình của một người, và Mussawi không phải là người cực đoan nhất trong vai trò lãnh đạo của nó. Ông ta sẽ bị thay thế, có lẽ bởi một người nào đó cực đoan hơn.
Trong cuộc họp, một ghi chú đã được chuyển cho Mor. Ông ta đọc nó, sau đó nói với những người tham dự, “Đây là một báo cáo của Đài phát thanh Lebanon nói rằng Abbas Mussawi đã phát biểu tại cuộc biểu tình ở Jibchit ngày hôm nay.” Một tiếng xì xào chạy khắp phòng. Bây giờ chắc chắn rằng Mussawi đang ở Jibchit, và khả năng cao là ông ta đang ở trong đoàn xe. Nhưng vẫn còn chỗ cho sự nghi ngờ, và Mor nhấn mạnh điều đó. Các câu hỏi bây giờ là: Mussawi đã đi chiếc xe nào? Và có bất kỳ quan chức cấp cao nào của chính phủ Lebanon hoặc Iran trên xe với anh ta không?
Không ai đặt câu hỏi về việc vợ con anh có ở cùng anh không.
Một trong những sĩ quan của Mor gọi điện hỏi đội vệ sĩ VIP của Shin Bet. “Giả sử bạn phải bảo vệ thủ tướng,” anh ta hỏi, “và có bốn chiếc xe trong đoàn xe. Bạn sẽ đặt ông ta vào cái nào? ” Có một cuộc thảo luận ngắn tại Shin Bet, và họ quay lại với câu trả lời: Nhiều khả năng, ông ấy sẽ đi trên chiếc xe thứ ba.
Nhưng đó chỉ là giả định, và ngay cả khi Mussawi ở trong chiếc xe thứ ba, vẫn hoàn toàn không rõ ai có thể đi cùng ông ta. Mor không thể khuyên bạn nên bắn tên lửa vào một mục tiêu không xác định như vậy. “Không thể tấn công,” ông ta nói, kết thúc cuộc họp.
Sagie vào phòng ngay sau đó. Mối quan hệ giữa hai người vốn đã căng thẳng vì những vấn đề khác, và Mor đã nói toạc ra. “Vòng tình báo chưa hoàn chỉnh,” ông nói với Sagie. “Có quá nhiều điều chưa biết. Phần lớn ý kiến ở đây là không có chỗ để triển khai. Tôi không thể đề nghị một cuộc tấn công ”.
Sagie đứng dậy, mỉm cười và nói, “Chúng ta sẽ thấy.” Ông ta đột ngột rời đi và cùng với tham mưu trưởng Barak, trực tiếp đến Bộ Quốc phòng để báo cáo với Arens.
Sagie nói với Arens rằng ông không nghi ngờ gì về việc Mussawi có mặt trong đoàn xe. Có thể là có một số người khác đi cùng ông ta, có lẽ là một bộ trưởng nội các Lebanon. Nếu Israel giết một bộ trưởng Lebanon, thiệt hại sẽ rất lớn, “nhưng cả bằng cách phân tích tình huống và bằng trực giác, đó không phải là kết luận hợp lý nhất.” Giết Mussawi, ông nói, mang lại rất ít rủi ro.
Arens có hai tâm trí. Một mặt, ông ta được tạo cơ hội để loại bỏ một thủ lĩnh kẻ thù, theo quan điểm của ông, là một tên khủng bố khét tiếng. Mặt khác, ông ta được yêu cầu đưa ra quyết định ngay lập tức – Mussawi có thể rời làng bất cứ lúc nào, và không còn nhiều giờ ban ngày nữa – không có thời gian để xem xét đầy đủ. Nó có thể là thảm họa nếu có một số sai sót, nếu tình báo không vững chắc hoặc nếu một số chi tiết không liên quan hoặc một kịch bản bất ngờ đã bị bỏ qua. Ông ta nhìn Barak.
“Chúng ta đang nói về thủ lĩnh của một tổ chức khủng bố và biểu tượng của kẻ thù. Rất nhiều thời gian có thể trôi qua cho đến khi một cơ hội khác như thế này xuất hiện, ”Barak nói. “Và ngay cả khi điều đó xảy ra, có thể có rất nhiều trường hợp ngăn cản chúng ta thi hành án vì lý do chính trị. Những gì chúng ta có bây giờ là cơ hội chỉ có một lần, một lần và duy nhất ”.
Arens tạm dừng trong giây lát. “Giết một người mà bạn không cần phải giết,” ông ta nói, “là một thảm họa.”
“Bộ trưởng,” Sagie nói, “Tôi có trực giác của một chỉ huy rằng chúng ta phải hành động.”
Barak, người luôn hiểu rõ điều gì khiến mọi người chú ý, đã quyết định thử mời Arens, một kỹ sư hàng không chuyên nghiệp, đến phòng tác chiến để tự mình xem hình ảnh của máy bay không người lái. Bộ trưởng đã chấp nhận và nói rằng ông ấy sẽ sớm đồng hành. Trong khi chờ đợi, ông nói với thư ký quân sự của mình, Chuẩn tướng Yeremi Olmert, hãy gọi điện cho Thủ tướng Yitzhak Shamir. Lúc đó là 2 giờ 35 phút chiều, Arens được thông báo rằng Shamir đang ở nhà ngủ trưa sau khi ăn bữa trưa do vợ chuẩn bị, như mọi ngày.
Ông ấy không thể đưa ra quyết định nếu không có sự chấp thuận của thủ tướng. Nhưng thời gian không còn nhiều.
Bốn mươi lăm phút trôi qua. Vào lúc 3:20, một nhóm người không xác định được khuôn mặt rời khỏi nhà của góa phụ Sheikh Harb và leo lên một đoàn xe gồm 4 chiếc. Đoàn xe chạy được một đoạn ngắn thì dừng lại ở nhà của một nhà hoạt động Hezbollah ở Jibchit. Điều này phù hợp với một thông tin khác: là một cuộc họp của các quan chức hàng đầu của tổ chức Shiite sẽ được tổ chức tại nhà đó vào chủ nhật đó. Điều này có nghĩa là không có sự hiện diện của các bộ trưởng Lebanon, vì họ không thể tham gia một cuộc họp như vậy, và họ sẽ không bị bỏ lại trong xe chờ cho đến khi cuộc họp kết thúc. Khả năng một nhân vật cấp cao bên ngoài Hezbollah đi trong đoàn xe và có thể bị bắn trúng đã giảm đi đáng kể, và khả năng Mussawi ở đó còn tăng lên nhiều hơn.
Sagie nói với Barak rằng, mặc dù không bao giờ có thể chắc chắn tuyệt đối, nhưng ông ấy khuyên nên tấn công. Mor đưa ra một ý kiến không rõ ràng hơn: “Vòng tròn tình báo không hoàn chỉnh, mặc dù mọi hoàn cảnh đều chỉ ra rằng đó là Mussawi. Vì vậy, bây giờ quyết định tấn công hay không tấn công là tùy thuộc vào người chỉ huy ”.
Barak quyết định. Ông ta ra lệnh cho lực lượng không quân gửi trực thăng đến, và qua một cuộc điện thoại khác, ông ta thuyết phục Arens rằng hoàn cảnh đã thay đổi. Arens đã chấp thuận cho cuộc tấn công.
Tiếp theo, chỉ sau 3:30, Barak gọi điện cho văn phòng thủ tướng. Tuy nhiên, không ai nói chuyện với Shamir. Ông ta đang ngủ, và mọi nỗ lực tiếp cận ông đều thất bại. Vợ anh cũng đang chợp mắt, không ai nghe máy.
Mọi người đang đợi ông ấy trở lại văn phòng, như ông vẫn làm hàng ngày, vào khoảng bốn giờ chiều. Vấn đề là mỗi phút trôi qua có thể khiến hoạt động không thể thực hiện được vì bóng tối đang đến gần. 3h50, đoàn xe bắt đầu rời làng. Giọng của người điều khiển máy bay không người lái vang lên qua loa: “Bắt đầu chuyển động.”
Căng thẳng gia tăng trong phòng tác chiến. Barak, coi kịch bản đang diễn ra là một cơ hội lịch sử, đã di chuyển một nhân viên điều hành để ngồi vào chỗ của anh ta, tiếp nhận liên lạc vô tuyến với chỉ huy máy bay không người lái và đoàn điều khiển trong xe kéo, hướng dẫn họ chĩa các camera trên không đến đâu đồng thời phân tích các tuyến đường có thể. đoàn xe có thể đi từ Jibchit đến Beirut. Barak giữ một phòng tuyến mở với chỉ huy lực lượng không quân, người đang ở Canary, vài chục bộ dưới phòng tác chiến. “Cất cánh, tất cả đều cất cánh,” mệnh lệnh cho Apache từ Canary.
Vào khoảng 3:55, Shamir đến văn phòng của mình. Ông ta đã nghe tóm tắt trong vòng thời lượng không quá một phút về một chiến dịch giết người có mục tiêu mà ông ta không hề biết trước. Tuy nhiên, ông đã chấp thuận nó một cách không do dự. “Hãy để họ giết ông ta,” ông nói. Thư ký quân sự của Arens thông báo cho Barak, người đã nói với chỉ huy lực lượng không quân, “Tất cả đều là của anh đó.”
Đoàn xe bắt đầu di chuyển trở lại lúc 3:57. Máy bay không người lái quan sát khi nó di chuyển chậm về hướng bắc qua Jibchit và qua cầu bắc qua sông Zahrani. Sau đó, các phương tiện tăng tốc, một chiếc Range Rover dẫn đầu, hai chiếc Mercedes đi sau, cách nhau khoảng trăm thước, trong khi chiếc Range Rover thứ hai chạy phía sau.
Vào lúc 4:05, người điều hành báo cáo, “Hai mươi giây nữa và con đường uốn cong về phía tây,” để xác định vị trí chính xác cho các phi công Apache.
“Vùng tiếp cận; kích hoạt bộ chỉ định [laser], ”phi công trên trực thăng tấn công dẫn đầu cho biết.
“Bộ chỉ định đã kích hoạt,” một trong những người điều hành trong xe kéo điều khiển máy bay không người lái cho biết. “Tôi không thể nhìn thấy nó,” một phi công phát biểu, nhưng một lúc sau anh ta báo cáo, “Đã có được chỉ định”, cho biết rằng giờ đây anh ta có thể nhìn thấy vết laser của máy bay không người lái trên mục tiêu.
“Xác định tích cực mục tiêu,” chỉ huy trực tại Canary xác nhận. Lúc 4:09, anh ta nói với phi công Apache, “Rashai, rashai. Tôi nhắc lại: Rashai ”— tiếng Hebrew nghĩa là“ Bạn được cấp quyền ”, tương tự như “được phép giao tranh” trong thuật ngữ quân sự Mỹ.
Phi công Apache đã bắn một quả tên lửa Hellfire.
Nó tông thẳng vào chiếc thứ ba trong đoàn xe. Chiếc Mercedes phát nổ trong một quả cầu lửa. Tuy nhiên, không ai quét camera về con đường phía trước để đảm bảo rằng xe ô tô dân dụng không đi về phía mục tiêu từ hướng khác. Trên thực tế, có một chiếc, và nó đã ở rất gần chiếc Mercedes bị tên lửa húc vào. Nó cũng chìm trong lửa.
Một tên lửa thứ hai bắn vào chiếc Mercedes thứ hai trong đoàn xe: vậy là một tên lửa khác trúng trực tiếp vào mục tiêu.
Một trong hai chiếc Range Rovers đã dừng lại bên đường, tung cửa, và mọi người phóng ra và bỏ chạy. “Chúng tôi đã ở đó, theo dõi mọi chuyển động và chuyển nó cho đơn vị kiểm soát đường không của lực lượng không quân,” một trong những người điều khiển máy bay không người lái nhớ lại.
Chiếc Range Rover thứ hai đón những người thương vong từ hai chiếc Mercedes và phóng đi theo hướng Nabatieh. “Bắt lấy xe,” Canary ra lệnh cho những người điều khiển máy bay không người lái theo đuôi chiếc xe. Vào lúc 4:32, họ chỉ định nó, bằng tia laser, làm mục tiêu cho cặp Apache thứ hai, và cặp này sau đó đã tiêu diệt nó. Khói bốc lên nghi ngút. Apache sau đó đã phun hỏa lực súng máy vào khu vực này.
Sự im lặng tuyệt đối bao trùm phòng tác chiến. Barak chạy ra ngoài, vỗ vai đồng nghiệp và chúc mừng họ bằng những từ tiếng Anh “Làm tốt lắm.”
Nhưng Mussawi đã chết chưa? Các sĩ quan AMAN đã đợi tại văn phòng của họ để xác nhận cuối cùng về vụ giết người. Khoảng 6h, nó đến. Mussawi thực sự đã ở trong chiếc xe thứ ba. Vợ và con trai cũng vậy.
Đặc vụ 504, người đã cung cấp thông tin cho phòng tác chiến AMAN khi bắt đầu chiến dịch, sau đó khai rằng anh ta đã đề cập việc vợ Siham và con trai Hussein 6 tuổi của Mussawi, đang đi cùng xe với ông ta. Nhưng những người khác tham gia vào hoạt động phủ nhận đã biết điều này, nhưng Meir Dagan tin người đặc vụ. “Tuyên bố AMAN không biết rằng ít nhất vợ của Mussawi đang ở trong xe đã được ngụy tạo sau sự kiện xảy ra. Họ phải biết, nếu không họ là một lũ ngu ngốc. Vợ của Mussawi có họ hàng cấp một ở Jibchit, và trên đời này không có chuyện cô ấy bỏ lỡ cơ hội đến thăm họ.”
Hai giờ sau vụ tấn công, Barak tổ chức một cuộc họp tại văn phòng của mình để cố gắng dự đoán các phản ứng và trả đũa có thể xảy ra của Hezbollah. Các bước cảnh báo an ninh và quan hệ công chúng đã được thảo luận. Ngay sau đó, Israel TV đã mở bản tin của mình với một mục về cuộc tấn công, mà họ gọi là “một hoạt động táo bạo”. Bộ trưởng Quốc phòng Arens đã chịu khó đến trường quay để xuất hiện trên bản tin. “Đây là một thông điệp gửi đến tất cả các tổ chức khủng bố,” ông ta nói, “rằng bất cứ ai mở tài khoản khủng bố với chúng tôi, tài khoản đó sẽ bị chúng tôi đóng lại”.
Đó là, cho đến khi một tài khoản khác được mở ra và nó cũng cần phải được đóng lại.
Chỉ huy AMAN Uri Sagie (trái), và Thủ tướng Shamir
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét