Ronen Bergman
Trần Quang Nghĩa dịch
Chương 34 : GIẾT MAURICE
IBRAHIM OTHMAN NGỒI XUỐNG bên cạnh một người khá xa lạ tại quầy bar của một khách sạn ở Vienna. Anh là một người đàn ông trung niên, đầu hói và đôi mắt sụp xuống, nhưng người phụ nữ bên cạnh anh có vẻ thích thú, ít nhất là muốn trò chuyện. Cô ấy nói tiếng Pháp – Othman nói tiếng Pháp! – và yêu Paris và những chú chó. Othman mời cô ấy đồ uống và kể cho cô ấy nghe về những chú chó xù mà anh ấy nuôi tại nhà ở Damascus.
Othman là giám đốc của Ủy ban Năng lượng Nguyên tử Syria. Người phụ nữ là một đặc vụ của Mossad. Người Israel không chắc chắn chính xác những loại bí mật mà Othman nắm giữ, nhưng họ biết rằng anh ta sẽ ở Vienna vào tháng 1 năm 2007, và việc điều hành một hoạt động ở đó tương đối dễ dàng. Họ không coi hoạt động này là một hoạt động đặc biệt quan trọng – nó được thực hiện đồng thời với một số hoạt động được coi là quan trọng hơn.
Tuy nhiên, trong khi nữ đặc vụ say mê những câu chuyện về những chú chó xù của Othman tại quán bar, một nhóm đặc vụ Cầu Vồng đã lục soát phòng anh ta. Một cuộc kiểm tra sơ bộ không phát hiện ra bất cứ thứ gì có giá trị, và họ bắt đầu cố gắng mở một chiếc hộp nặng nề, có khóa mà Othman đã để lại trong phòng nhưng không thành công. Để mở hộp mà không để lại bất kỳ dấu vết nào đòi hỏi một nỗ lực đặc biệt, và trong khi chờ đợi, một biệt đội giám sát đã nhận thấy rằng Othman có dấu hiệu mệt mỏi và sẽ sớm trở về phòng của mình.
“Tôi đang đi vào. Hãy cho tôi biết thời gian có được,” người chỉ huy thì thầm, bỏ vị trí cảnh giác của mình để bước vào phòng xem tiến độ công việc. Othman đã ký séc thanh toán. “Anh còn khoảng bốn phút,” một người theo dõi nói. Anh chàng Syria cảm ơn người bạn nữ mới quen, và cả hai hẹn gặp nhau vào buổi sáng và có lẽ sẽ gặp nhau. Othman bắt đầu đi đến thang máy. “Hai phút,” người quan sát nói. “Ra khỏi đó đi.”
Trong phòng, nhóm Cầu Vồng vừa mở chiếc túi ra và bắt đầu sao chép những bức ảnh bên trong một cách nhanh nhất có thể mà không để ý xem chúng là gì. Othman đang ở trong thang máy. “Một phút,” giọng nói căng thẳng trên máy liên lạc Bây giờ mọi thứ đã được chụp, và chiếc túi đã được đóng gói và khóa lại. “Thang máy ở đó. Ra ngoài ngay!”
Othman lúc này đang ở trong hành lang, chỉ cách đó ba mươi giây, gần như có thể nhìn thấy căn phòng của anh ta. Một thành viên trong nhóm đang chuẩn bị thực hiện một trò đánh lạc hướng, bằng cách giả vờ say rượu và làm đổ ly rượu whisky vào người Othman. Nhưng chỉ vài giây sau là những người còn lại trong đội đã ra khỏi phòng và đi nhanh xuống hành lang theo hướng ngược lại. “Chúng tôi đã ra ngoài. Tất cả đều ổn. Rút lui,” giọng nói bình tĩnh và tự tin của người chỉ huy vang lên.
Tài liệu mà nhóm Mossad sao chép được ngày hôm đó không được giải mã ngay lập tức. Phải mất khoảng hai tuần sau vụ đột nhập vào phòng của Othman ở Vienna thì mới có người xem xét nó.
Đó là lần đầu tiên họ nhìn thấy những bức ảnh về lò phản ứng.
Syria đang cố chế tạo bom. Trên thực tế, nó đã đạt được tiến bộ đáng kể trong việc chế tạo một quả bom, nhưng nó đã cố gắng giữ bí mật hoàn toàn về toàn bộ kế hoạch. Và đây là một tình huống không thể giải quyết bằng cách loại bỏ một vài người chủ chốt. Hành động quyết liệt của một loại khác đã được kêu gọi.
Thật kỳ lạ, Bashar al-Assad rất tôn trọng tình báo Israel, đó là lý do tại sao ông ta làm việc cật lực để đánh lừa nó. Ông tin chắc rằng mọi thông điệp ở Syria được truyền đi bằng phương tiện điện từ – điện thoại, điện thoại di động, fax, tin nhắn, email – đều bị tình báo Israel chặn lại. “Ông ấy thực sự tin rằng mỗi khi Mustafa gọi cho Mohammed, Moishele đều nghe lén,” một sĩ quan từ Đơn vị 8200 cho biết. “Và đó không nhất thiết là một sai lầm nghiêm trọng.”
Để giảm thiểu rủi ro, Assad đã chỉ thị cho Tướng Muhammad Suleiman – liên lạc viên của ông với Mặt trận Cực đoan – thành lập một đội quân bóng tối, một đội quân riêng biệt và độc lập với phần còn lại của cơ sở phòng thủ Syria. Ngay cả các quan chức và sĩ quan cấp cao nhất, kể cả tổng tham mưu trưởng quân đội và bộ trưởng quốc phòng, cũng không biết gì. Suleiman ra lệnh rằng tất cả các thông tin liên lạc quan trọng chỉ được chuyển trên giấy, trong phong bì dán kín bằng sáp, bởi một mạng lưới chuyển phát nhanh xe gắn máy. Sự rút lui khỏi thời đại điện tử này đã phát huy tác dụng. Tổ chức của Suleiman hoàn toàn vô hình đối với tình báo Israel trong nhiều năm.
Bí mật lớn nhất của Suleiman được cất giấu ở quận Deir al-Zor khô cằn, bên trong một hẻm núi sâu cách bờ sông Euphrates ở đông bắc Syria vài dặm. Từ năm 2001, ông đã giám sát việc xây dựng một tòa nhà chứa lò phản ứng hạt nhân mà Syria đã mua từ Triều Tiên với sự tài trợ của Iran. Lò phản ứng sẽ cho phép người Syria sản xuất plutonium cho một quả bom nguyên tử, thứ mà Assad tin rằng sẽ mang lại cho ông ta sự cân bằng chiến lược với Israel.
Suleiman đã nỗ lực hết sức để che giấu địa điểm – nhưng Othman là một trong số ít người mà Suleiman tin tưởng. Anh ấy biết về lò phản ứng, và anh ấy đã để lại những tài liệu liên quan đến nó trong túi xách của mình. Và bây giờ người Israel cũng đã biết.
__
KHI MOSSAD CÓ ĐƯỢC tài liệu này vào tháng 1 năm 2007, giám đốc Mossad Dagan đang trong quá trình trở thành cố vấn chiến lược và quốc phòng chính cho Ehud Olmert. Khi Olmert quyết định tham chiến chống lại Hezbollah vào tháng 7 năm 2006, Dagan phản đối quyết liệt kế hoạch của tham mưu trưởng Dan Halutz nhằm đánh bại lực lượng dân quân Shiite thông qua các cuộc tấn công trên không, và ông nói với nội các: “Tôi biết Lebanon, và tôi biết Hezbollah, và không có bộ binh trên mặt đất, ở quy mô lớn, kế hoạch sẽ không hiệu quả.” Thời gian càng trôi qua và mối quan tâm của Dagan càng được xác thực, Olmert càng chú ý đến ý kiến của ông.
Dagan là người có thể nhìn thấu tâm hồn của người khác, và ông ấy cũng là một nhà PR tài ba. Ông chia sẻ những mẩu tin thú vị nhất về hoạt động với Olmert, và thủ tướng bị Dagan và thế giới gián điệp và hoạt động đặc biệt của ông ta quyến rũ. Sau khi mất niềm tin vào IDF và các chiến dịch quân sự tổng lực mở rộng, Olmert ngày càng trao nhiều quyền lực hơn cho trùm điệp viên của mình để tiến hành cuộc chiến trong bóng tối chống lại Mặt trận Cực đoan. “Tôi tin vào Meir,” Olmert nói. “Anh ấy cần sự hỗ trợ của tôi để phê duyệt những ý tưởng điên rồ mà cơ quan của anh ấy nghĩ ra.”
Việc phát hiện ra lò phản ứng lại là một điều bất ngờ nữa đối với Dagan – đặc biệt là vì không có cơ quan tình báo nào khác, kể cả những cơ quan ở Hoa Kỳ, có thể tìm thấy nó – nhưng phần lớn nó là một nguyên nhân gây lo ngại nghiêm trọng. Tin tức về việc kẻ thù hàng đầu của đất nước đang ở giai đoạn nâng cao trong chương trình vũ khí hạt nhân mà họ hoàn toàn không biết gì về nó, ngay lập tức lan truyền khắp cộng đồng tình báo Israel. “Meir đến gặp tôi với tài liệu này [những bức ảnh chụp từ phòng của Othman],” Ehud Olmert nhớ lại, “và nó giống như một trận động đất. Tôi nhận ra rằng từ bây giờ, mọi thứ sẽ khác hẳn.”
Ngay sau đó, Olmert cử Dagan đến gặp Cố vấn An ninh Quốc gia Hoa Kỳ Stephen Hadley và Giám đốc CIA Michael Hayden.
Lúc này, khi ông đi thang máy lên tầng bảy của trụ sở CIA, tại Langley, ông đã là một vị khách quen thuộc và được chào đón. Dagan nổi tiếng thân thiết với Hayden: “Anh ấy là một sĩ quan tình báo đến tận xương tủy, và anh ấy lắng nghe những gì tôi đề xuất.” Đổi lại, Hayden tin rằng Dagan là người “thẳng thắn, bộc trực, trung thực, khiêm tốn, chân thành và rất hiểu biết.”
Hai người đã thiết lập mức độ tin cậy gần nhất trong lịch sử giữa các cơ quan tình báo của hai nước, mở đầu cho một kỷ nguyên hợp tác sâu rộng. Hayden mô tả mối quan hệ giữa các cơ quan là bổ sung cho nhau: “Chúng tôi lớn, chúng tôi giàu có, công nghệ tinh vi và chúng tôi toàn cầu,” trong khi người Israel “nhỏ, tập trung, thông minh về văn hóa và ngôn ngữ, và phù hợp với các mục tiêu ,” theo đó ông muốn nói đến chủ nghĩa khủng bố thánh chiến và nỗ lực của các nước Trung Đông nhằm phát triển vũ khí hủy diệt hàng loạt.
Mỗi lần Dagan đến thăm CIA, ông ta đều mang theo những thông tin nhạy cảm và những gợi ý, một số trong đó khá giàu trí tưởng tượng, cho các hoạt động chung. Nhưng tại cuộc họp tháng 4 đó, ngay cả Hayden dày dặn kinh nghiệm cũng không lường trước được hậu quả. “Dagan ngồi xuống, mở chiếc cặp của mình và lấy ra những bản sao màu của những bức ảnh về lò phản ứng ở Deir al-Zor.”
Trong một lúc lâu, Dagan xem qua tài liệu với Hayden, hỏi liệu các chuyên gia của ông có đồng ý với phân tích của người Israel hay không. Dagan cũng nhận thức rõ rằng, bất chấp khả năng của Mossad ở Syria, cơ quan của ông hầu như không có thông tin gì về những gì đang xảy ra ở phía bên kia của thỏa thuận hạt nhân. Vì vậy, ông ấy đã yêu cầu Hayden lấy thông tin tình báo mà mình đã mang theo “và đưa nó vào kiến thức rộng hơn của CIA về Triều Tiên.”
Sáng hôm sau, Hayden đến Nhà Trắng để gặp Tổng thống George W. Bush. Trong khi ông và những người tham gia khác đang ngồi đợi tổng thống đến, Hayden nghiêng người về phía Phó Tổng thống Dick Cheney, người từ lâu đã cho rằng người Syria đang cố gắng sở hữu vũ khí hạt nhân, và thì thầm: “Ông đã đúng, ngài phó tổng thống.”
Bush kết thúc cuộc họp với hai mệnh lệnh rõ ràng nhưng thực tế trái ngược nhau: “Điều thứ nhất: Hãy xác minh chắc chắn. Điều thứ hai: Tin này không được rò rỉ.” Hayden quay lại Langley và tự hỏi làm thế nào để xác nhận thông tin của Israel mà không lan truyền thông tin ra xung quanh. “Chắc chắn là bạn muốn có nhiều người tham gia hơn, nhưng điều đó làm tăng nguy cơ làm lộ bí mật.”
Trong khi cố gắng cân bằng hai chỉ thị này, CIA và các cơ quan khác của Hoa Kỳ đã bắt đầu “một nỗ lực kéo dài nhiều tháng để xác nhận và chứng thực thông tin mà Israel cung cấp cho chúng tôi về lò phản ứng cũng như thu thập thêm thông tin chi tiết từ các nguồn và phương pháp của chính chúng tôi”. Kết luận của nhóm hỗn hợp Lầu Năm Góc-CIA-NSA được đưa ra vào tháng 6 và họ cũng đáng lo ngại như người Israel. “Các chuyên gia tình báo của chúng tôi tin tưởng,” nhóm viết, “rằng cơ sở này trên thực tế là một lò phản ứng hạt nhân cùng loại mà Triều Tiên tự xây dựng tại cơ sở hạt nhân Yongbyon của họ….Chúng tôi có lý do chính đáng để tin rằng lò phản ứng này không nhằm mục đích hòa bình.”
Hoa Kỳ đã cam kết đảm bảo an ninh cho Israel, và Olmert muốn cam kết đó được tôn trọng—ông muốn các lực lượng Hoa Kỳ phá hủy lò phản ứng. Thời gian cũng là một vấn đề. Các chuyên gia tại cơ sở hạt nhân của Israel ở Dimona cho biết, theo những gì họ nhìn thấy trong các bức ảnh, nhà máy ở Syria đã rất gần hoàn thành. Họ ước tính rằng nó sẽ nóng lên trong vòng nửa năm, và nếu họ đợi đến lúc đó để ném bom, nó sẽ gây ra ô nhiễm phóng xạ và thảm họa môi trường.
Về mặt hoạt động, đó là một nhiệm vụ tương đối đơn giản đối với Lực lượng Không quân Hoa Kỳ. Một phi đội máy bay ném bom tàng hình B-2 có thể phá hủy cơ sở mà không gặp bất kỳ sự cố đặc biệt nào. Nhưng các chuyên gia Trung Đông của CIA cho rằng một nhiệm vụ ném bom của Mỹ trong khu vực sẽ đầy nguy hiểm.
“Các nhà phân tích của tôi rất bảo thủ,” Hayden nói với Dagan, trong điều mà ông gọi là “một trong những cuộc trò chuyện thẳng thắn nhất mà tôi từng có với ông ấy.” Gia đình Assad, Hayden nói, khiến ông nhớ đến gia đình Corleone trong truyện Bố Già. Nhưng khi Sonny bị loại, bố già đã có Michael tài năng để thay thế anh ta. Khi Basel Assad bị giết trong một vụ tai nạn, “Hafez phải giải quyết cho Fredo/Bashar,” người được CIA biết đến như một “kẻ tính toán sai lầm hàng loạt”.
Hayden nói: “Assad không thể chịu đựng thêm một sự xấu hổ nào sau khi [2005] rút quân khỏi Lebanon. “Vì yếu đuối, ông ta sẽ phải thể hiện sức mạnh của mình và trả đũa bằng chiến tranh.”
Dagan có quan điểm hoàn toàn ngược lại: “Bạn phải nhìn nó từ quan điểm của Assad,” ông nói. “Một mặt, ông ấy luôn muốn đạt được sự bình đẳng chiến lược với Israel và do đó, phải có được vũ khí hạt nhân. Mặt khác, Bashar al-Assad luôn không muốn đối đầu trực tiếp với chúng tôi. Hơn nữa, nếu ông ta tuyên chiến sau vụ đánh bom, điều này sẽ phơi bày sự tồn tại của cơ sở hạt nhân – rằng ông ta đã xây dựng một cơ sở nguyên tử vi phạm chữ ký của mình trong NPT [Hiệp ước không phổ biến vũ khí hạt nhân], mà ngay cả người Nga, đồng minh ông ta, cũng không biết gì, và chắc chắn sẽ không vui khi biết tin đó. Nếu chúng tôi tấn công bí mật và hoàn toàn giữ bí mật, không công khai khiến ông ấy xấu hổ, thì Assad sẽ không làm gì cả”.
Quyết định cuối cùng được đưa ra trong cuộc họp với tổng thống, do mức độ bí mật cao, không được tổ chức ở Cánh Tây của Nhà Trắng mà ở Phòng Bầu dục Màu vàng ở cánh cư trú, do đó cuộc họp sẽ không được liệt kê trong sổ lịch trình công khai của tổng thống.
Chỉ có Phó Tổng thống Cheney ủng hộ cuộc tấn công của Mỹ, tuyên bố rằng Hoa Kỳ nên làm điều đó để gửi một thông điệp mạnh mẽ không chỉ tới Syria và Triều Tiên mà còn tới Iran.
Ngoại trưởng Rice thừa nhận rằng lò phản ứng ở Syria là “mối đe dọa hiện hữu” đối với Israel, nhưng bà không nghĩ rằng Hoa Kỳ nên tham gia. Hayden nói rõ rằng lò phản ứng đang trong giai đoạn xây dựng nâng cao, nhưng Syria vẫn còn lâu mới có được bom hạt nhân.
Đã sa lầy vào hai cuộc chiến tranh ở các quốc gia Hồi giáo, Bush kết luận, “Điều Mike [Hayden] vừa nói với tôi là đây không phải là mối nguy hiểm sắp xảy ra, và do đó, chúng ta sẽ không làm điều này.”
Israel chỉ có thể dựa vào chính mình.
__
VŨ KHÍ HẠT NHÂN TRONG TAY SYRIA chắc chắn sẽ là mối đe dọa hiện hữu đối với Israel. Nhưng các nhà phân tích của AMAN đã đồng ý với Hayden và cảnh báo Olmert rằng tấn công Syria mà không có sự khiêu khích trực tiếp trước có thể dẫn đến phản ứng quân sự mạnh mẽ của Assad. Mặt khác, Dagan khuyến nghị ném bom địa điểm này ngay lập tức, trước khi lò phản ứng được kích hoạt. Ông nói: “Nhà nước Israel không thể dung thứ cho một quốc gia đang có chiến tranh với mình lạ sở hữu vũ khí hạt nhân.”
Dagan đã thực hiện một vụ cá cược quan trọng. Nếu ông sai, chiến tranh công khai với Syria có lẽ vẫn kết thúc với chiến thắng của Israel, nhưng nó sẽ khiến hàng nghìn sinh mạng tiêu vong. Tuy nhiên, bất chấp những rủi ro to lớn, nhờ sức thu hút, sự tự tin và những thành công trong quá khứ, ý kiến của Dagan vẫn được áp dụng.
Lúc 3 giờ sáng vào sáng thứ Năm, ngày 6 tháng 9, rất nhiều máy bay chiến đấu đã cất cánh từ căn cứ không quân Ramat David, ở miền bắc Israel, cách Haifa 15 dặm về phía đông nam. Chúng bay về phía tây, theo hướng Địa Trung Hải, rồi về phía nam. Đó là một phần của cuộc diễn tập sơ tán căn cứ thường lệ, quen thuộc với các cơ quan tình báo Ả Rập theo dõi Lực lượng Không quân Israel. Không có gì đặc biệt.
Nhưng lần này, những người lên kế hoạch cho cuộc tập trận đã cố tình gây nhầm lẫn cho những người đang theo dõi diễn biến trên màn hình radar ở Damascus.
Ở đâu đó trên biển, một đội hình gồm bảy máy bay chiến đấu F-15I đã tách khỏi những chiếc khác và đi theo hướng ngược lại—về phía bắc. Các phi hành đoàn biết chính xác vị trí của các mục tiêu mà họ phải tiêu diệt và bản chất chính xác của các mục tiêu đó. Tầm quan trọng của sứ mệnh của họ đã được chỉ huy của họ tiết lộ cho họ ngay trước khi cất cánh. Chúng bay rất thấp, dọc theo bờ biển Địa Trung Hải rồi qua Thổ Nhĩ Kỳ, trước khi vào không phận Syria. Ở cự ly 30 dặm, họ đã phóng 22 tên lửa vào ba địa điểm trong khu phức hợp hạt nhân.
Người Syria hoàn toàn bị bất ngờ. Hệ thống phòng không của họ không phát hiện thấy gì cho đến khi tên lửa đã được bắn, không còn thời gian để sơ tán các địa điểm. Một số tên lửa phòng không đã được phóng đi, nhưng chỉ sau khi máy bay đã biến mất từ lâu.
Ngay sau đó, các vệ tinh của Mỹ và Israel bay lơ lửng trên bầu trời Syria đã ghi lại cảnh địa điểm này bị phá hủy hoàn toàn. Olmert đã gửi một thông điệp bí mật tới Assad thông qua thủ tướng Thổ Nhĩ Kỳ Recep Tayyip Erdoğan, nói rằng nếu Assad hành động kiềm chế, Israel sẽ không công khai vụ tấn công. Điều này sẽ giúp Syria tránh được sự bối rối khi bị vạch trần là đã hành động vi phạm trắng trợn Hiệp ước Không phổ biến vũ khí hạt nhân mà nước này là một bên ký kết. Thế giới cũng sẽ không cần phải biết rằng công nghệ và nghiên cứu quân sự tốn kém của Syria trong nhiều năm vừa qua bị nhà nước Do Thái cho nổ tung—một tình huống gần như buộc phải có một số hình thức trả đũa để giữ thể diện. Giữ cho toàn bộ sự việc im lặng sẽ tốt hơn cho tất cả những người liên quan.
Người chiến thắng lớn trong Chiến dịch Lấy Ra Khỏi Hộp, như mật danh của nó, là Dagan, cơ quan của ông ta đã tạo ra thông tin vạch trần dự án Syria và người, giám đốc CIA Hayden nói, “hóa ra là đúng, trong khi các nhà phân tích của tôi hóa ra là sai.”
Sau thành công của Lấy Ra Khỏi Hộp, Olmert nới lỏng hầu bao của chính phủ hơn nữa, trao cho Mossad khoản phân bổ ngân sách lớn nhất mà họ từng nhận được. Một quan chức cấp cao của Mossad cho biết: “Không có một hoạt động nào bị hoãn hoặc hủy bỏ vì lý do tài chính. Tổ chức đã phát triển đáng kinh ngạc. Bất cứ điều gì chúng tôi yêu cầu, chúng tôi đã nhận được.
“Arik [Sharon] và Rabin do dự hơn nhiều so với tôi khi phê duyệt các nhiệm vụ,” Olmert nói bằng một nụ cười mãn nguyện, đồng thời nói thêm, “Tôi đã chấp nhận ba trăm hoạt động của [Mossad] trong nhiệm kỳ thủ tướng của mình, và chỉ một trong số đó không thành công, và chúng tôi cũng giữ kín vụ đó.”
__
TỪ KHI TIẾP QUẢN MOSSAD, một trong những ưu tiên hàng đầu của Dagan là giết chết Imad Mughniyeh, tham mưu trưởng của Hezbollah. Mục tiêu này không phải là duy nhất đối với Dagan: tình báo và quốc phòng Israel đã cố gắng giết Mughniyeh trong gần 30 năm. Kẻ thù đã gây ra nhiều thiệt hại nhất cho Israel về mặt hoạt động và chính trị trong những thập kỷ trước đó là Hezbollah, và Dagan nghĩ rằng một nhân vật là động lực chính chịu trách nhiệm cho những thành tựu của nó. “Mughniyeh,” ông ấy nói, “là sự kết hợp giữa tham mưu trưởng và bộ trưởng quốc phòng. [Tổng thư ký] Nasrallah có thể là nhà lãnh đạo chính trị, nhưng ông ấy không phải là chỉ huy quân sự cũng không phải là người thực hiện tất cả các thỏa thuận thực sự với người Syria và người Iran. Nasrallah, cùng lắm là nói đồng ý.”
Trên thực tế, Mughniyeh là một kẻ chạy trốn quốc tế, nằm trong danh sách bị truy nã gắt gao nhất của 42 quốc gia. Hàng chục quốc gia đã ban hành lệnh bắt giữ ông ta và FBI đã treo thưởng 25 triệu đô la cho thông tin dẫn đến việc bắt giữ ông. Ở Lebanon vào những năm 1980, Mughniyeh đã giết hàng trăm người Mỹ trong các vụ đánh bom xe, đồng thời hắn đã bắt cóc và tra tấn đến chết một số quan chức cấp cao Mỹ. “Người Mỹ nhớ,” Dagan nói. “Họ có vẻ là những người theo chủ nghĩa cấp tiến ”—ở Israel, “cấp tiến ” cũng có nghĩa là dễ tha thứ và khoan dung — “nhưng họ còn lâu mới đạt được điều đó.”
Vấn đề là, không ai có thể tìm thấy ông ta. Mughniyeh là một bóng ma. Hắn biết rằng các cơ quan tình báo phương Tây đang đầu tư nguồn lực to lớn để xác định vị trí của mình, vì vậy hắn đã nỗ lực hết sức để tránh bị bắt—sử dụng tài liệu giả ngay cả bên trong Lebanon, giới hạn các mối liên hệ chỉ với một nhóm nhỏ, thân thiết gồm các thành viên gia đình và cộng sự đáng tin cậy, và sử dụng một số biện pháp cực đoan để bảo đảm thông tin liên lạc của mình.
Nhưng vào tháng 7 năm 2004, sau khi một chỉ huy cấp cao của Hezbollah, Ghaleb Awali, bị giết khi chiếc xe Mercedes của anh ta phát nổ, tổ chức này đã làm một bộ phim tưởng niệm về anh ta để chiếu tại các cuộc họp mặt nội bộ. Mossad có được một bản sao và đã được đưa cho một nhóm chuyên gia từ Đơn vị 8200 và Mossad vào tháng 12. Trong một phiên họp thâu đêm, họ đã xem xét kỹ lưỡng phim với hy vọng biết được những chi tiết mới về nhóm bóng tối.
Vào đêm muộn, trong khi mọi người đang ngồi cùng nhau trong một căn phòng ở trụ sở Mossad với đôi mắt dán vào màn hình, một trong số 8200 sĩ quan đã hét lên: “Đó là hắn ta. Đó là Maurice.”
Maurice là mật danh của Mughniyeh.
Hình ảnh trên màn hình cho thấy Hassan Nasrallah của Hezbollah, trong chiếc áo choàng giáo sĩ màu nâu và khăn xếp màu đen, đang nhìn vào một màn hình máy tính để bàn khổng lồ trên đó hiển thị một bản đồ. Đối diện với ông ta là một người đàn ông, khuôn mặt của y gần như được che kín, nhưng lộ ra trong tích tắc khi y di chuyển: để râu, đeo kính cận, mặc đồng phục rằn ri và đội mũ lưỡi trai, đang chỉ ra những điểm khác nhau trên bản đồ cho Nasrallah. Người đàn ông này là Imad Mughniyeh.
Cuối cùng, họ đã có ít nhất một số loại đầu mối. Trong những ngày sau đó, nhiều ý tưởng đã được đưa ra, bao gồm việc phải cố gắng lần ra người quay phim để tuyển dụng anh ta làm đặc vụ, hoặc thành lập một công ty vỏ bọc để cung cấp các mặt hàng như máy tính để bàn mà mục tiêu của họ đang sử dụng, có thể gài mìn bẫy trong máy và phát nổ khi Mughniyeh ở gần đó.
Dagan bác bỏ tất cả. Mossad vẫn chưa sẵn sàng. “Đừng lo lắng,” ông với nhân viên. “Ngày của y ta sẽ đến.”
__
SỰ ĐỘT PHÁ ĐÃ ĐẾN nhờ vào sự kiên trì và sáng tạo của Aharon Zeevi-Farkash, ở AMAN. Cựu chỉ huy của 8200 đã thúc đẩy việc phát triển ngày càng nhiều phương pháp để tăng cường khả năng thâm nhập của SIGINT vào kẻ thù. AMAN của Zeevi-Farkash và Mossad của Dagan cùng nhau phát minh ra một hệ điều hành mới gọi là HUGINT, một sự kết hợp giữa HUMINT và SIGINT (tình báo con người và tình báo tín hiệu) —nói cách khác, một cách sử dụng các đặc vụ của Mossad để cải thiện khả năng của 8200 trong việc chặn các thông điệp của kẻ thù và ngược lại.
Một trong những người phát triển phương pháp HUGINT là Yossi Cohen (giám đốc của Mossad tại thời điểm viết bài này), người được các đồng nghiệp của ông gọi là “Người mẫu” vì sự chỉn chu trong việc chải chuốt và chăm chút ngoại hình của mình. Năm 2002, Cohen được bổ nhiệm làm trưởng phòng hoạt động đặc biệt của Junction, bộ phận tuyển dụng đặc vụ của Mossad. Cohen được coi là một trong những nhà tuyển dụng xuất sắc nhất trong lịch sử của cơ quan, một trong số ít người đã từng đột nhập vào Hezbollah và Lực lượng Vệ binh Cách mạng Hồi giáo và tuyển dụng các đặc vụ Mossad trong số họ. Trong khi dưới vỏ bọc là nhiều doanh nhân châu Âu khác nhau, anh ta có thể sử dụng kiến thức chung rộng lớn và hiểu biết sâu sắc về bản chất con người của mình để tranh thủ một số lượng lớn đặc vụ, hoàn thiện phương pháp HUGINT của Mossad trong quá trình này. Để ghi nhận những thành tích này, Cohen đã được trao Giải thưởng An ninh Israel, phần thưởng cao nhất của đất nước dành cho những thành tựu liên quan đến quốc phòng.
Năm 2004, Dagan đề cử Cohen làm trưởng bộ phận hoạt động Iran. Nhờ các đặc vụ của Cohen và HUGINT, 8200 đã thành công trong việc bẻ khóa một phần hệ thống liên lạc của chính phủ Iran, cho phép Israel xâm nhập sâu hơn vào mạng lưới liên lạc dày đặc giữa các chỉ huy của Mặt trận Cực đoan. Điều này tạo ra nhiều thông tin hơn về Mughniyeh: nhiều manh mối hơn, nhiều cuộc gọi điện thoại và máy tính liên lạc bị nghe trộm hơn, nhiều đặc vụ hơn đã nghe hoặc nhìn thấy điều gì đó có liên quan.
Những nhân vật hàng đầu của Mặt trận Cực đoan, người Israel cuối cùng đã biết được, thích tổ chức các cuộc họp của họ ở Damascus, nơi, dưới sự bảo vệ của các cơ quan mật vụ Syria, họ cảm thấy an toàn. Sau chiến thắng của Hezbollah trong cuộc chiến năm 2006, Mughniyeh tin rằng Israel sẽ tăng cường nỗ lực tiêu diệt mình và Nasrallah. Vì vậy ông ta bao vây vị tổng thư ký với một đội vệ sĩ ưu tú và thuyết phục ông ta không xuất hiện trước công chúng hoặc xuất hiện trực tiếp trên truyền hình, đồng thời dành nhiều thời gian nhất có thể trong boongke chỉ huy của Hezbollah, bên dưới khu Dahiya của Beirut.
Về phần mình, ông ta di chuyển từ Beirut đến Damascus, cả hai đều vì lý do an ninh — y cảm thấy an toàn hơn khi ở một thành phố nằm dưới sự kiểm soát của các cơ quan tình báo Syria, vốn được coi là cứng rắn và chuyên nghiệp—và vì phần lớn công việc “làm ăn” của ông ấy được tiến hành ở thủ đô của Syria.
Dagan cho biết, mặc dù sự bảo vệ của “đội quân bóng tối” của Suleiman rất mạnh ở Damascus, nhưng “Mughniyeh không vì thế mà trở nên kém thận trọng,” Dagan nói. Ông ta chỉ cho phép một nhóm người thân thiết biết rằng mình đã chuyển đến Damascus, và càng ít người biết ông sống ở đâu, di chuyển như thế nào và tên nào được viết trong hộ chiếu giả của ông ta.
Tuy nhiên, Israel đã tìm được một điệp viên nằm trong vòng vây thân cận xung quanh Suleiman, và “chính tại Damascus, chúng tôi biết về ông ấy nhiều hơn so với khi ông ấy ở Beirut,” Dagan nhớ lại.
Tuy nhiên, Damascus là thành phố thủ đô của một quốc gia mục tiêu và cùng với Tehran, nơi nguy hiểm nhất để Mossad hoạt động. Rõ ràng là số lần đến và đi của các đặc vụ Mossad trong và ngoài nước, cần thiết để họ lập kế hoạch và chuẩn bị cho một chiến dịch, sẽ khiến họ bị soi xét quá nhiều, bất kể vỏ bọc của họ là gì. Và vì bản chất cực kỳ nhạy cảm của thông tin, Dagan quyết định rằng lần này ông ta không thể sử dụng những người cung cấp thông tin Ả Rập.
Vì vậy, một lần nữa, Dagan quyết định phớt lờ quy tắc sắt thép đã tồn tại từ lâu của Mossad—ông ấy chuyển sang một quốc gia khác để hỗ trợ vụ ám sát. Ông ấy tự dẫn mình đến một cuộc họp khác với Hayden.
Tuy nhiên, CIA bị cấm thực hiện hoặc hỗ trợ các vụ ám sát, theo Sắc lệnh 12333. Mặc dù cả hai quốc gia đều tin rằng được phép giết người, nhưng họ có quan điểm pháp lý hơi khác nhau. Hoa Kỳ thường không tham gia vào việc hành quyết ai đó ở một quốc gia mà Hoa Kỳ không có chiến tranh hoặc tham gia vào một cuộc xung đột vũ trang.
Cuối cùng, các cố vấn pháp lý của CIA đã đưa ra một giải pháp theo đó việc tấn công Mughniyeh ở Syria là hợp pháp, dựa trên nguyên tắc tự vệ, vì Mughniyeh đang cử người của mình từ Syria đến Iraq để thúc đẩy lực lượng dân quân Shiite tiến hành khủng bố, tấn công nhân viên Mỹ.
Sau đó, Tổng thống Bush đã chấp thuận yêu cầu hỗ trợ của Dagan, nhưng chỉ với điều kiện phải giữ bí mật, rằng chỉ một mình Mughniyeh sẽ bị giết và người Mỹ sẽ không phải là người thực hiện vụ giết người. Chính Thủ tướng Olmert đã đảm bảo điều này với tổng thống. (Thậm chí nhiều năm sau sự kiện, Hayden đã từ chối nói bất cứ điều gì về sự tham gia của Mỹ.)
Hoa Kỳ vẫn có một đại sứ quán đang hoạt động ở Damascus và các doanh nhân Mỹ có thể ra vào Syria tương đối tự do. Điều này cho phép CIA, với sự hỗ trợ từ NSA, cử người của mình đến và sử dụng các đặc vụ địa phương cho nhiệm vụ.
Như một trong những chỉ huy của chiến dịch đã nói: “Đây là một chiến dịch khổng lồ, đa lực lượng, với nguồn lực điên cuồng được đầu tư bởi cả hai quốc gia và, theo hiểu biết tốt nhất của tôi, là khoản đầu tư lớn nhất từng được đầu tư để giết một cá nhân đơn độc.”
Với sự giúp đỡ của người Mỹ, Mughniyeh cuối cùng đã bị định vị. Họ phát hiện ra rằng ông ta thường gặp các đồng đội từ Mặt trận Cực đoan nhiều cơ sở tình báo khác nhau: các tòa nhà văn phòng được canh gác nghiêm ngặt bởi các sĩ quan và binh lính cảnh sát Syria, và những ngôi nhà an toàn có lính canh mặc thường phục bí mật. Họ cũng phát hiện ra rằng Mughniyeh thường xuyên đến thăm ba phụ nữ địa phương xinh đẹp mà Suleiman đã cung cấp để ông nghĩ ngơi và thư giãn.
Mughniyeh không bao giờ đưa các vệ sĩ của mình đi cùng trong những chuyến đi thăm các phụ nữ này, điều này khiến ông bị đặt vào tình trạng chịu dưới sự giám sát và các hoạt động của kẻ thù ở một nơi không nằm trong tầm kiểm soát của ông ta. Một trong những chỉ huy của chiến dịch cho biết đó là “một lỗi an ninh hiện trường nghiêm trọng. Cuối cùng, sau rất nhiều năm, ngay cả những người thận trọng nhất cũng trở nên tràn đầy tự tin là không có gì có thể xảy ra với mình.”
Nhưng một hoạt động ở bất kỳ nơi nào trong số này sẽ khiến người Israel rất khó giữ lời hứa với người Mỹ là không làm hại bất kỳ ai khác ngoài Mughniyeh, chưa kể đến những rủi ro to lớn mà các đặc nhiệm thực sự sẽ phải gánh chịu.
Các nhà hoạch định của Mossad đã đưa ra một số ý tưởng, nhưng tất cả đều bị loại trừ. Chỉ có một khả năng thực sự duy nhất: tấn công Mughniyeh khi y di chuyển trên đường từ địa điểm này sang địa điểm khác. Tuy nhiên, vẫn còn một số khó khăn nghiêm trọng. Không rõ làm cách nào họ có thể theo dõi và loại bỏ ông ta khi ông ta đang cưỡi ngựa hoặc đi bộ, vì ông ta hầu như thường xuyên được các vệ sĩ tháp tùng và di chuyển trên những tuyến đường khác nhau và vào những thời điểm khác nhau mà Mossad không thể đoán trước được. Cũng không rõ làm thế nào những người điều hành có thể trốn thoát trước khi các sân bay và cảng được báo động và đóng cửa.
Các cuộc thảo luận kéo dài trong nhiều tháng, khi Dagan từ chối hết kế hoạch này đến kế hoạch khác. Sau đó, vào tháng 11 năm 2007, người đứng đầu bộ phận công nghệ của Mossad, N., đến văn phòng của Dagan với đề xuất về một chiến dịch tiêu diệt Mughniyeh bằng cách sử dụng một quả bom được kích nổ bằng điều khiển từ xa. Quả bom này bề ngoài sẽ chỉ giết chết Mughniyeh mà không gây thiệt hại phụ, đồng thời cũng sẽ giúp các đặc nhiệm trên thực địa có đủ thời gian để trốn thoát khỏi hiện trường. Dagan cho biết ông đã chuẩn bị sẵn sàng để tiến hành kế hoạch, mặc dù ông tin rằng cơ hội thành công của nó là rất mong manh.
Giả định cơ bản trong kế hoạch của N. là không thể đi theo Mughniyeh quanh Damascus, vì vậy thay vào đó họ sẽ phải tìm cách đặt thiết bị nổ vào một thứ thường xuyên ở gần anh ta. Điện thoại di động, giống như chiếc đã giết chết Yahya “Kỹ sư” Ayyash vào năm 1995, luôn là một lựa chọn, nhưng điều đó đã bị loại trừ vì Mughniyeh liên tục thay đổi chúng thường xuyên. Món đồ duy nhất mà anh ấy sử dụng thường xuyên là chiếc xe của anh ấy, vào thời điểm đó là chiếc SUV Mitsubishi Pajero màu bạc sang trọng.
Mossad biết rằng cả Mughniyeh và các cận vệ của ông ta thường xuyên kiểm tra bên trong và bên dưới chiếc xe để xem liệu nó có bị can thiệp hay không. Nhưng có một nơi họ chưa bao giờ kiểm tra: vỏ lốp dự phòng được kẹp vào phía sau xe. Với sự trợ giúp của Mỹ, các thành phần của một thiết bị nổ tinh vi đã được đưa lậu vào Syria, cũng như vỏ lốp xe giống hệt với vỏ xe của Mughniyeh.
Sau nhiều tháng chuẩn bị và theo dõi tỉ mỉ, vào đầu tháng 1 năm 2008, các đặc vụ của Mossad đã tiếp cận được chiếc SUV đang đỗ trong khi Mughniyeh đang đến thăm một trong những nhân tình của mình vào ban đêm. Họ tháo lốp dự phòng và thay thế bằng một cái mới, với quả bom bên trong. Họ cũng đặt một số máy ảnh thu nhỏ và một máy phát để các đặc vụ của Mossad ở Damascus có thể nhìn thấy những gì đang xảy ra ngay bên ngoài chiếc xe.
Các chuyên gia chất nổ của Mossad hứa rằng nếu quả bom được kích nổ đúng khi Mughniyeh chuẩn bị bước vào xe, vụ nổ sẽ giết chết anh ta. Nhưng để hoàn toàn chắc chắn, họ gợi ý rằng quả bom nên được kích nổ khi chiếc ô tô đậu bên cạnh các phương tiện khác, để vụ nổ dội vào chúng và gây ra nhiều thiệt hại hơn.
Trong sáu tuần dài, nhóm tấn công đã theo dõi Mughniyeh, báo cáo tại một phòng tác chiến đặc biệt cách ly với phần còn lại của Mossad, nơi chỉ một số ít người được chọn mới được phép vào. Lặp đi lặp lại – tổng cộng 32 lần – các tình huống gần như chính xác, nhưng lần nào chiến dịch cũng bị hoãn lại vào giây cuối cùng, vì Mughniyeh có người khác đi cùng hoặc vì có những người khác ở gần hoặc vì ông ta đã vào xe quá nhanh—quả bom chỉ có tác dụng tốt nhất nếu ông ta ở bên ngoài xe.
Vào sáng ngày 12 tháng 2, các đặc vụ của Mossad đã quan sát Mughniyeh tiếp cận chiếc xe với một người đàn ông khác. “Này, nhìn kìa, đó là Suleimani,” một trong những đặc vụ hét lên. Suleimani, người quyền lực của Lực lượng Vệ binh Cách mạng Hồi giáo, đang dựa vào chiếc Pajero, đứng rất gần Mughniyeh. Rõ ràng là khi xem họ nói chuyện (không có nguồn cấp dữ liệu âm thanh) thì cả hai rất thân thiện với nhau. Sự phấn khích về cơ hội giết cả hai người chạy khắp phòng tác chiến. Nhưng trước tiên họ phải được chấp thuận. Dagan đang ở nhà riêng tại Rosh Pina để dự đám tang mẹ mình, đã qua đời hai ngày trước đó. Nhưng tôi, viên chức của Mossad chỉ huy chiến dịch, đã gọi điện cho Dagan, và Dagan lại gọi cho Thủ tướng Olmert. Olmert, tuy nhiên, từ chối tiến hành. Lời hứa rõ ràng được trao cho tổng thống Hoa Kỳ là — giết Mughniyeh và chỉ một mình Mughniyeh.
Cùng ngày hôm đó, vào khoảng 8:30 tối, Mughniyeh đến một ngôi nhà an toàn ở khu phố Kafr Sousa cao cấp của Damascus, chỉ cách một trong những trụ sở quan trọng nhất của tình báo Syria vài trăm mét. Ông ấy đã gặp một số phụ tá của Tướng Suleiman và hai sĩ quan Hezbollah và vào khoảng 10:45, ông ta rời cuộc họp trước khi nó kết thúc. Ông ra khỏi tòa nhà, lần này là một mình, và đi đến chỗ chiếc Pajero của mình ở bãi đậu xe. Khi di chuyển giữa chiếc Pajero và một chiếc xe khác đậu bên cạnh, ngay trước khi ông ta mở cửa, mệnh lệnh thực hiện đã được đưa ra.
Quả bom phát nổ. Imad Mughniyeh, một bóng ma ba mươi năm, cuối cùng đã chết.
__
NGƯỜI SYRIA BẤT NGỜ. Một chiến binh du kích và bậc thầy chiến thuật, người trong ba thập kỷ đã tìm cách trốn tránh các nguồn lực tình báo và quân sự của Israel, Hoa Kỳ và bốn mươi quốc gia khác đã bị ám sát theo đúng nghĩa đen ngay bên dưới trụ sở tình báo của họ—một số cửa sổ của tòa nhà đã bị vỡ do vụ nổ.
Dagan nói: “Hãy nghĩ xem điều này sẽ gây ra những gì cho người Syria. Ngay tại trung tâm của nơi được bảo vệ cẩn mật nhất ở Damascus. Hãy nghĩ về những gì nó gây ra cho Assad, những gì nó gây ra cho Hezbollah, khi họ hiểu rằng họ không an toàn ngay cả ở Damascus.”
Ông nói thêm: “Bạn tạo cho kẻ thù cảm giác bị thông tin tình báo xâm nhập hoàn toàn, cảm giác rằng bạn biết mọi thứ, cả về tổ chức và về quốc gia sở tại”.
Tổng thống Assad nhận ra mức độ nghiêm trọng của thảm họa và muốn tránh xa toàn bộ vụ việc càng xa càng tốt. Ông gửi lời chia buồn tới Nasrallah nhưng đề nghị không đề cập đến vụ tấn công ở Syria. Ông ta thậm chí còn gợi ý rằng chiếc Pajero bị đánh bom, cùng với thi thể được đặt trong đó, được chuyển đến Beirut trong đêm tối để làm cho có vẻ như Mughniyeh đã chết ở đó.
Nasrallah từ chối. Ông ta rất tức giận với người Syria vì đã không bảo vệ được đồng đội mình. Một số thành viên Hezbollah – cũng như vợ của Mughniyeh – thậm chí còn cáo buộc sai người Syria có liên quan đến vụ giết người. Assad buộc phải phủ nhận và xin lỗi hết lần này đến lần khác. Nasrallah đã ra lệnh rằng không có đại diện Syria nào được mời đến dự tang lễ ở Beirut.
Tang lễ của Mughniyeh được tổ chức dưới trời mưa tầm tã. Đoàn người Shiite đưa tang bắt gặp người Sunni vừa tham gia lễ tưởng niệm nhà lãnh đạo kính yêu của họ, Rafik Hariri, người đã bị sát hại theo lệnh của Mughniyeh đúng ba năm trước. Đó là cuộc sống ở Lebanon.
Hàng nghìn người đã cố gắng chen chúc trong nhà chứa máy bay khổng lồ ở phía nam Beirut, nơi Hezbollah thỉnh thoảng tổ chức các cuộc mít tinh lớn hơn. Hàng chục nghìn người bị bỏ lại bên ngoài. Quan tài của Mughniyeh được khiêng lên bục trong khi những người đưa tang đưa tay ra và cố gắng chạm vào nó, để được ban phước bởi danh dự và sự thánh thiện của ông ấy trong chuyến hành trình cuối cùng. Một đội danh dự gồm các dân quân Hezbollah trong bộ đồng phục kaki đứng cạnh quan tài trên bục, cùng với các nhà lãnh đạo của tổ chức có khuôn mặt tỉnh táo, mặc áo choàng đen. Trên các bức tường và trong tay những người đưa tang là hàng nghìn tấm áp phích có bức ảnh cuối cùng của Mughniyeh, bức ảnh mà chỉ bây giờ, sau khi ông qua đời, mới được phép tiết lộ. Chú thích viết, “Người anh hùng tử vì đạo vĩ đại.” Đám đông la hét đau buồn thề sẽ trả thù.
Trung thành với nguyện vọng của người đồng đội đã khuất, Nasrallah vẫn ở trong boongke của mình và không xuất hiện tại lễ tang. Những màn hình khổng lồ truyền bài điếu văn của ông đến đông đảo công chúng, bên trong và bên ngoài nhà chứa máy bay. Bằng những lời trang trọng, ông ấy đọc điếu văn cho chiến binh hàng đầu của mình, “người đã cống hiến cuộc đời mình cho sự nghiệp tử vì đạo, nhưng phải chờ đợi quá nhiều năm để tự mình trở thành một người tử vì đạo.”
Ông đề cập đến vụ ám sát người tiền nhiệm của mình với tư cách là tổng thư ký, Abbas Mussawi, điều này chỉ củng cố sức kháng cự và ngày càng dẫn đến sự sỉ nhục lớn hơn cho Israel. Ông nói: “Người Israel không nhận ra máu của Sheikh Abbas đã làm gì cho Hezbollah, sự độc đáo về cảm xúc và tinh thần mà dòng máu đó9 đã mang lại cho chúng ta. “Hãy để thế giới viết ra, và với trách nhiệm của tôi, rằng [cùng với việc Mughniyeh trở thành một shahid] chúng ta đánh một dấu mốc lịch sử cho khởi đầu sự sụp đổ của Nhà nước Israel.”
Đám đông trả lời, “Chúng tôi sẵn sàng phục vụ ngài, O Nasrallah.”
Nasrallah kết thúc bằng một lời đe dọa. “Các người đã vượt qua biên giới, những người theo chủ nghĩa phục quốc Do Thái kia. Nếu các người muốn một cuộc chiến tranh công khai”—một cuộc chiến tranh bên ngoài biên giới Israel và Li-băng—“hãy để nó là một cuộc chiến tranh công khai ở bất cứ đâu.”
Nasrallah và người Iran đã chỉ định ít nhất 4 người đảm nhận nhiệm vụ của Mughniyeh. Nhưng cuộc chiến mở rộng không bao giờ xảy ra. Sự thâm nhập tình báo đã cho phép cài một quả bom vào chiếc Pajero của Mughniyeh cũng cho phép Israel ngăn chặn tất cả các cuộc tấn công theo kế hoạch của Hezbollah. Chỉ có một vụ thành công, một kẻ khủng bố liều chết đã cho nổ tung mình bên cạnh một đoàn xe buýt chở khách du lịch Israel ở Bulgaria, giết chết sáu người và làm bị thương ba mươi người.
Sau cái chết của ông, truyền thuyết về Mughniyeh đã được chứng minh là có thật. Dagan cho biết: “Khả năng hoạt động của ông ấy lớn hơn khả năng của cả bộ tứ thay thế ông ấy gộp lại. Sự vắng mặt của Mughniyeh đặc biệt dễ nhận ra bởi tổ chức không có khả năng ứng phó với vụ ám sát. “Nếu Mughniyeh ở đây để trả thù cho cái chết của chính mình,” một sĩ quan AMAN nói, “tình hình có thể đã hoàn toàn khác. May mắn cho chúng tôi, ông ta đã không còn ở đây nữa.
__
TRONG CHƯA HƠN SÁU THÁNG, Tướng Suleiman đã mất một cơ sở hạt nhân mà ông đã cố gắng giữ bí mật trong 5 năm, cũng như một người bạn tâm giao và đồng minh thân thiết đã lừa được tử thần trong nhiều thập kỷ. Nhục nhã và tức giận, ông ra lệnh cho các tên lửa Scud, một số được trang bị đầu đạn hóa học, chuẩn bị phóng vào Israel. Ông yêu cầu Assad phải tấn công trở lại bằng hành động gây hấn.
Assad từ chối. Ông hiểu cơn thịnh nộ của vị tướng của mình, nhưng ông ta cũng hiểu rằng một cuộc tấn công công khai vào Israel – chưa nói gì đến một cuộc tấn công hóa học – không phải là lợi ích cốt lõi của Syria. Hành vi này “bị kỷ luật,” Olmert lưu ý trong một cuộc họp với lãnh đạo phe thiểu số tại Hạ viện John Boehner. “Bashar không phải là người ngu.” Olmert nói với các cố vấn thân cận của mình rằng “Assad, người đàn ông mà tất cả chúng ta đều muốn ghét, lại thể hiện sự ôn hòa và chủ nghĩa thực dụng trong phản ứng của mình.”
Giống như Assad, Olmert buộc phải tiết chế cấp dưới của mình, nhiều người trong số họ tin rằng Assad cũng nên bị giết. Suy cho cùng, ông ta đã liên kết với những kẻ khủng bố và người Iran. Một sĩ quan cấp cao của AMAN cho biết: “Tất cả những câu chuyện về bác sĩ nhãn khoa có quan điểm tiến bộ theo kiểu phương Tây hóa ra chỉ là ảo tưởng. Ở đây chúng ta có một thủ lĩnh cực đoan. Và không giống như cha mình, ông không ổn định, có xu hướng thích những cuộc phiêu lưu nguy hiểm.”
Nhưng Olmert bác bỏ ý kiến đó. “Chính xác là với người đàn ông này,” ông nói, “có thể đạt được một thỏa thuận hòa bình.”
Suleiman là một trường hợp khác. “Suleiman thực sự là một tên khốn, với khả năng tổ chức và điều động phi thường,” Olmert nói. Trong nhiều khía cạnh, Suleiman là nhân vật quyền lực thứ hai ở Syria, có văn phòng đối diện với văn phòng của Assad trong dinh tổng thống và, như một bản ghi nhớ tuyệt mật của NSA đã lưu ý, “tham gia vào ba lĩnh vực chính: các vấn đề nội bộ của Syria liên quan đến chế độ và đảng; các vấn đề quân sự nhạy cảm; và các vấn đề liên quan đến Li-băng mà qua đó ông rõ ràng có liên hệ với cả Hezbollah và những người khác trong chính trường Li-băng.”
Tuy nhiên, lần này, người Israel biết rằng không có khả năng Hoa Kỳ sẽ tham gia. Mughniyeh, kẻ đã giết hàng trăm người Mỹ, là một chuyện. Một vị tướng Syria, quan chức cấp cao của một quốc gia có chủ quyền, là một điều gì đó hoàn toàn khác. Sau đó, riêng một mình, người Israel bắt đầu lên kế hoạch tìm cách loại bỏ Suleiman.
Sau chiến dịch Mughniyeh, các biện pháp an ninh ở Damascus đã được tăng cường và mọi ý tưởng tiến hành chiến dịch ở đó đều bị loại trừ. Suleiman được bảo vệ chặt chẽ và liên tục được hộ tống bởi một đoàn xe bọc thép nên khả năng sử dụng thiết bị nổ cũng bị bác bỏ. Meir Dagan đi đến kết luận rằng Mossad sẽ cần hỗ trợ, và khi điều đó xảy ra, IDF háo hức nhận công việc này. Vinh quang ban cho Mossad sau khi Mughniyeh bị giết đã khơi dậy mong muốn của các nhà lãnh đạo quân sự là tự mình thực hiện vụ ám sát một nhân vật chủ chốt, để “ngón tay đặt trên cò súng sẽ là của một người lính, không phải người của Mossad”.
Vào thứ Sáu, ngày 1 tháng 8 năm 2008, vào khoảng 4 giờ chiều, Suleiman kết thúc công việc trong ngày của mình tại cung điện sớm hơn thường lệ và khởi hành về phía bắc trong đoàn xe an toàn của mình. Ông ấy đang hướng đến dinh thự mùa hè mà ông ta đã xây dựng trên bờ biển Địa Trung Hải, gần thành phố cảng Tartus. Đó là một biệt thự rộng rãi có sân rộng lát đá bóng loáng, nhìn ra biển. Tối hôm đó, vị tướng mời một số chức sắc địa phương dùng bữa với ông và vợ ông, Ra-háp, cùng các cố vấn thân cận của ông. Họ có sự tham gia của một đội ngũ người hầu và tất nhiên là cả vệ sĩ.
Bữa tiệc được dọn trên một chiếc bàn tròn, với tầm nhìn tuyệt đẹp ra cảnh mặt trời lặn xuống biển. Vợ của Suleiman ngồi bên trái ông, chánh văn phòng của ông ngồi bên phải. Hai người đàn ông hút xì gà Cuba to cỡ.
Đột nhiên, vị tướng lảo đảo ngả người ra sau ghế, rồi giật người về phía trước và gục úp mặt xuống đĩa ăn của mình. Hộp sọ của ông ta bị vỡ toang, những mảnh xương và mảnh vụn của não và máu vương vãi khắp người Ra-háp. Ông ta đã bị bắn sáu phát, đầu tiên là vào ngực, vào cổ họng và giữa trán, sau đó ba phát vào lưng. Chỉ có Suleiman bị trúng đạn. Ông ta đã chết trước khi mặt đập vào đĩa.
Trong vòng ba mươi giây, hai tay súng bắn tỉa của Đội 13 đã bắn từ hai điểm khác nhau trên bãi biển, rồi lên xuồng cao su, hướng đến một con tàu hải quân đang chờ. Trước khi rời bãi biển, họ đã bỏ lại một số thuốc lá Syria rẻ tiền, một phần của chiến dịch nhằm tung thông tin sai lệch làm cho vụ ám sát giống như một vụ thanh toán nội bộ của Syria.
Khi một cuộc tìm kiếm điên cuồng những sát thủ đang diễn ra trong biệt thự, chỉ huy đội vệ sĩ của Suleiman đã gọi điện đến dinh tổng thống để thông báo cho Assad rằng cố vấn thân cận nhất của mình đã bị giết. Sáu viên đạn, từ hai hướng, và không ai nhìn thấy bọn sát thủ. Assad lắng nghe và im lặng trong một phút. “Chuyện gì xảy ra đã xảy ra,” ông nói chắc nịch. “Đây là bí mật quân sự cấp cao nhất. Hãy chôn ông ấy ngay bây giờ, ngay lập tức, không nói với bất kỳ ai. Và tất cả là như vậy.” Tang lễ được tổ chức vào ngày hôm sau, trong vòng bí mật tuyệt đối.
NSA kết luận: “Đây là trường hợp đầu tiên được biết đến của việc Israel nhắm vào một quan chức chính phủ hợp pháp.
__
MEIR DAGAN BÂY GIỜ LÀ người đứng đầu một Mossad hoàn toàn khác với Mossad mà ông đã kế thừa sáu năm trước đó. Không còn là tổ chức rụt rè lo lắng trước những hoạt động cẩu thả và thất bại của chính mình, Mossad của Dagan đã thâm nhập vào Hezbollah và đội quân bóng tối của Suleiman, làm gián đoạn việc chuyển giao vũ khí và công nghệ tiên tiến giữa các thành viên của Mặt trận Cực đoan, giết chết các thành viên hoạt động của Mặt trận Cực đoan, và thậm chí ám sát Imad Mughniyeh đã truy lùng lâu dài.
Dagan cũng đã phát triển một kế hoạch ngăn chặn tham vọng hạt nhân của Iran, mà cho đến nay đã được chứng minh là thành công đáng kể. Đó là một cách tiếp cận năm gọng kìm: áp lực ngoại giao quốc tế nặng nề, trừng phạt kinh tế, hỗ trợ các nhóm thiểu số và đối lập của Iran để giúp họ lật đổ chế độ, phá hủy các lô hàng thiết bị và nguyên liệu thô cho chương trình hạt nhân, và cuối cùng là các hoạt động bí mật , bao gồm cả việc phá hoại các cơ sở hạt nhân và giết các mục tiêu là nhân vật chủ chốt trong chương trình.
Ý tưởng đằng sau nỗ lực tích hợp này, “một loạt các hoạt động chính xác nhằm thay đổi thực tế”, theo cách nói của Dagan, là trì hoãn dự án càng nhiều càng tốt trước khi Iran có thể chế tạo bom nguyên tử, hoặc các biện pháp trừng phạt sẽ gây ra khủng hoảng kinh tế nghiêm trọng, sẽ buộc các nhà lãnh đạo của Iran phải từ bỏ dự án hoặc các đảng đối lập sẽ đủ mạnh để lật đổ chính phủ.
Để hỗ trợ cho những nỗ lực này, sự hợp tác bốn bên giữa CIA, NSA, Mossad và AMAN cuối cùng đã được chính thức hóa bằng một hiệp ước hợp tác giữa Bush và Olmert bao gồm việc tiết lộ các nguồn và phương pháp tình báo cho nhau (“một tình trạng khỏa thân toàn bộ cho nhau”), theo cách nói của một phụ tá thủ tướng).
Các cơ quan tình báo Mỹ và Bộ Tài chính, cùng với đơn vị Mũi Giáo của Mossad, đã phát động một chiến dịch toàn diện gồm các biện pháp kinh tế nhằm làm suy yếu dự án hạt nhân của Iran. Hai nước cũng bắt tay vào nỗ lực xác định việc mua thiết bị của Iran cho dự án, đặc biệt là các mặt hàng mà Iran không thể tự sản xuất và ngăn chặn các chuyến hàng đến đích. Điều này tiếp tục trong nhiều năm, qua chính quyền Bush và tới chính quyền Barack Obama.
Nhưng người Iran rất ngoan cường. Vào tháng 6 năm 2009, Mossad, cùng với tình báo Hoa Kỳ và Pháp, phát hiện ra rằng họ đã xây dựng một cơ sở làm giàu uranium bí mật khác, cơ sở này tại Qom. Về mặt công khai, ba tháng sau, Tổng thống Obama đã đưa ra một tuyên bố kịch tính và lên án, đồng thời tiến hành các biện pháp trừng phạt kinh tế được thắt chặt hơn nữa. Về mặt ngấm ngầm, các hoạt động phá hoại chung cũng đã tạo ra một loạt sự cố trong thiết bị của Iran cung cấp cho dự án hạt nhân—máy tính ngừng hoạt động, máy biến thế bị cháy, máy ly tâm đơn giản là không hoạt động bình thường. Trong chiến dịch chung lớn nhất và quan trọng nhất của người Mỹ và người Israel chống lại Iran, được mệnh danh là “Thế vận hội Olympic”, virus máy tính, một trong số đó được gọi là Stuxnet, đã gây ra thiệt hại nghiêm trọng cho bộ máy làm giàu uranium của dự án hạt nhân.
Thành phần cuối cùng trong kế hoạch của Dagan – mục tiêu giết hại các nhà khoa học – do Mossad tự thực hiện, vì Dagan biết rằng Hoa Kỳ sẽ không đồng ý tham gia. Mossad đã biên soạn một danh sách mục tiêu phải loại bỏ gồm mười lăm các nhà nghiên cứu chủ chốt, chủ yếu là thành viên của “nhóm vũ khí” chịu trách nhiệm phát triển thiết bị kích nổ cho vũ khí.
Vào ngày 14 tháng 1 năm 2007, Tiến sĩ Ardeshir Hosseinpour, một nhà khoa học hạt nhân 44 tuổi làm việc tại nhà máy uranium Isfahan, đã chết trong một hoàn cảnh bí ẩn. Thông báo chính thức về cái chết của ông ta lưu ý rằng ông bị ngạt thở “sau một vụ rò rỉ khí gas”, nhưng tình báo Iran tin chắc rằng ông là nạn nhân của người Israel.
Vào ngày 12 tháng 1 năm 2010, lúc 8:10 sáng, Masoud Alimohammadi rời nhà tại một khu phố giàu có ở Bắc Tehran và bước về phía ô tô của mình. Ông đã được Đại học Công nghệ Sharif trao bằng tiến sĩ trong lĩnh vực vật lý hạt cơ bản vào năm 1992 và trở thành giảng viên cao cấp tại đó. Sau đó, ông tham gia dự án hạt nhân, nơi ông là một trong những nhà khoa học hàng đầu. Khi ông mở cửa xe, một chiếc mô tô gài mìn đậu gần đó đã phát nổ, giết chết ông.
Việc giết hại các nhà khoa học – những người làm việc trong bộ máy chính quyền cho một quốc gia có chủ quyền, vốn không liên quan đến khủng bố dưới bất kỳ hình thức nào – không phải là không dấy lên các cuộc tranh luận nội bộ trong Mossad. Tại một trong những cuộc họp phê duyệt hoạt động ở văn phòng của Dagan, một sĩ quan tình báo làm việc dưới quyền của phó giám đốc, Tamir Pardo, đã đứng lên và nói rằng cha cô là một nhà khoa học hàng đầu trong chương trình hạt nhân của Israel. “Theo lối suy nghĩ phổ biến ở đây,” cô khẳng định, “cha tôi sẽ là mục tiêu hợp pháp để loại bỏ. Tôi nghĩ rằng hành động này không đạo đức cũng không hợp pháp.” Nhưng tất cả những phản đối như vậy đã bị phớt lờ.
Về phần mình, người Iran nhận ra rằng ai đó đang giết các nhà khoa học của họ và bắt đầu bảo vệ họ chặt chẽ, đặc biệt là người đứng đầu nhóm vũ khí, Mohsen Fakhrizadeh, nhân vật được coi là bộ não đằng sau dự án. Người Iran bố trí những chiếc xe đầy cảnh sát xung quanh nhà của họ, khiến cuộc sống của họ trở thành cơn ác mộng và khiến họ và gia đình vô cùng lo lắng.
Một loạt các hoạt động thành công cũng có một tác động bổ sung, một hoạt động mà Israel không khởi xướng nhưng cuối cùng lại mang lại lợi ích to lớn cho họ: Mỗi thành viên của Mặt trận Cực đoan bắt đầu lo sợ rằng Israel đã thâm nhập vào hàng ngũ của họ, và do đó bắt đầu dành những nỗ lực to lớn để xác định vị trí rò rỉ của mình và cố gắng bảo vệ nhân viên chống lại Mossad. Người Iran cũng trở nên hoang tưởng về khả năng tất cả các thiết bị và vật liệu mà họ mua trên thị trường chợ đen cho dự án hạt nhân của họ – với số tiền rất lớn – đã bị nhiễm virus, và họ đã kiểm tra đi kiểm tra lại từng mục. Những nỗ lực này đã làm chậm đáng kể các khía cạnh khác của dự án hạt nhân, thậm chí khiến một số bị đình trệ.
Mossad của Dagan giờ đây một lần nữa là Mossad huyền thoại, cơ quan trong lịch sử đã từng được khiếp sợ hoặc ngưỡng mộ, nhưng không bao giờ bị xem thường. Các nhân viên tự hào được phục vụ ở đó. Dagan đã đưa vào một nét táo bạo cho cơ quan mà lẽ ra sẽ chỉ là làm ra vẻ đỏm dáng nếu nó không quá hoàn toàn hiệu quả như vậy.
Meir Dagan
Thủ tướng Israel Ehud Olmert gặp gỡ Tổng thống Palestine Mahmoud Abbas, tại Jerusalem, vào ngày 17/11/2008
Một trong các ảnh chụp Imad Mughniveh mà Mossad sử dụng để định vị và ám sát ông vào 2008.
Tổng Thư ký Hezbollah Hassan Nasrallah tại lễ tang của Mughniyeh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét