Thứ Năm, 15 tháng 6, 2023

BẬT DẬY VÀ GIẾT LIỀN : Bài 23


Ronen Bergman

Trần Quang Nghĩa dịch

Chương 23 :  MUGHNIYEH BÁO THÙ

XÁC CHÁY THÀNH THAN CỦA ABBAS MUSSAWI được đưa ra khỏi chiếc Mercedes cháy rụi.  Vì tình trạng của xác, không thể thực hiện nghi thức tang lễ quan tài  mở  thông thường của Hezbollah. Thay vào đó, hài cốt được làm sạch, bọc trong vải liệm và đặt trong một chiếc quan tài tráng lệ được chế tạo đặc biệt bằng gỗ được chạm khắc cẩn thận, sau đó được sơn màu xanh xám và có các phụ kiện bằng kim loại mạ bạc.

 Những người đứng đầu Hezbollah đã không vội tiến hành chôn cất trong vòng 24 giờ đầu tiên, theo thông lệ.  Một nguyên nhân là  vấn đề an ninh.  Cú sốc về cuộc tấn công từ trên không vào đoàn xe của tổng thư ký lớn đến mức Imad Mughniyeh lo sợ rằng đám tang cũng có thể trở thành một chiến trường giết chóc.  Hơn nữa, tang lễ đã phải hoãn lại để các quan chức cấp cao của Iran có thể tham dự.  Hezbollah do Iran thành lập và các nhà lãnh đạo của nó chịu ảnh hưởng của Lực lượng Vệ binh Cách mạng Hồi giáo (IRGC) trong hành vi hàng ngày của họ và tuân theo thẩm quyền tôn giáo của chế độ ayatollah ở Tehran.  Về phần mình, Iran coi Hezbollah là đồng minh chính của mình ở Trung Đông.

 Lãnh đạo tối cao của Cách mạng Hồi giáo, Đại Ayatollah Sayyid Ali Khamenei, người đã thay thế Khomeini khi ông qua đời, vào tháng 6 năm 1989, đã tuyên bố: “Việc tử vì đạo của Sayyid Abbas là một bước ngoặt trong quá trình kháng chiến,” và cử một phái đoàn đến  giúp ổn định và xoa dịu tổ chức, thể hiện sự ủng hộ của công chúng trong thời khắc khó khăn và chọn một tổng thư ký mới ngay lập tức.

 Ở Israel, không có cuộc thảo luận nghiêm túc nào trước khi vụ tấn công diễn ra về những gì sẽ xảy ra sau cái chết của Mussawi.  Theo quan điểm của họ, không có sự khác biệt đáng kể giữa các thành viên khác nhau của Hezbollah, và không ai bận tâm hỏi ai có khả năng thay thế Mussawi, và liệu sự thay thế đó có thể tốt hơn hay tồi tệ hơn đối với Israel.  “Theo quan điểm của chúng tôi,” một sĩ quan phục vụ trong AMAN vào thời điểm đó cho biết, “tất cả chúng đều được sơn màu đen.”  Sau vụ giết người, dự đoán tốt nhất của AMAN là người Iran sẽ bổ nhiệm cấp phó nổi tiếng và được yêu thích của Mussawi, Subhi al-Tufayli.

 Họ đã sai.

 Ngay sau khi Mussawi được mai táng, phái đoàn Iran đã tham gia cuộc họp của Hội đồng Shura, hội đồng lãnh đạo tôn giáo tối cao gồm 12 thành viên của Hezbollah, nơi họ gửi thông điệp từ tổng thống Iran Hashemi Rafsanjani, đề xuất người kế vị.  Ngay sau đó, hội đồng công bố quyết định bổ nhiệm một giáo sĩ ngoan đạo 32 tuổi, Sayyid Hassan Nasrallah.

 Nếu người Israel có bất kỳ ảo tưởng nào rằng Hezbollah sẽ bị kiềm chế bởi việc giết Mussawi, thì việc thăng chức của Nasrallah sẽ nhanh chóng khiến họ vỡ mộng.  So với Mussawi, Nasrallah là một người cực đoan.  Hóa ra ngay cả màu đen cũng có sắc thái của nó.  Nasrallah đen hơn màu đen.

 Nasrallah sinh năm 1960, là con cả trong gia đình có 9 anh chị em, ở khu phố Shiite Bourj Hammoud phía đông bắc Beirut.  Mặc dù gia đình không ngoan đạo lắm, nhưng khi còn nhỏ, lúc các cậu bé khác trong khu phố Beirut của cậu chơi trên đường phố hoặc trên bãi biển, Hassan đã thể hiện niềm yêu thích với đức tin và dành phần lớn thời gian của mình trong thánh đường  Hồi giáo để học tập.

Với sự bùng nổ của cuộc nội chiến, vào năm 1975, gia đình chuyển đến miền nam Lebanon, tại đây, trong một thánh đường  Hồi giáo gần Tyre, Nasrallah lọt vào mắt xanh của một số giáo sĩ Shiite có quan hệ với Khomeini.  Họ gửi anh đến Najaf, Iraq, để học cao hơn về tôn giáo, và ở đó anh quen Abbas Mussawi và trở thành đệ tử xuất sắc của ông.  Khi cả hai trở lại Lebanon vào năm 1978, sau khi Saddam Hussein trục xuất các sinh viên Shiite người Lebanon, Mussawi thành lập một trung tâm nghiên cứu và Nasrallah trở thành một trong những giáo viên chủ nhiệm của trung tâm này, thu hút một lượng lớn người hâm mộ.  Năm 1982, với việc thành lập Hezbollah, Nasrallah và các đệ tử của ông đã tham gia hàng loạt và bắt đầu đóng vai trò tích cực trong chiến tranh du kích.  Nasrallah đã dành những năm sau đó xen kẽ giữa việc chỉ huy một đơn vị Hezbollah và tiếp tục nghiên cứu tôn giáo cao hơn ở Iran.

 Trong một cuộc phỏng vấn trên truyền hình, ông nói Israel là một “căn bệnh ung thư đang phát triển, con vi trùng lây nhiễm này, một đơn vị đồn trú tiền phương của chủ nghĩa đế quốc ở trung tâm của thế giới Ả Rập và Hồi giáo.  Đó là một xã hội chiến tranh, một xã hội hiếu chiến của các chiến binh, đàn ông cũng như phụ nữ.  Không có xã hội dân sự nào trong thực thể này.”  Ý nghĩa rất rõ ràng: Tất cả người Israel, bất kể tuổi tác hay giới tính, đều là mục tiêu hợp pháp của cuộc thánh chiến.

 Dần dần, sự rạn nứt về ý thức hệ ngày càng lớn giữa Nasrallah và người thầy cũ của mình.  Mussawi ủng hộ sự hợp tác hơn nữa với người Syria, lực lượng chính trị và quân sự quan trọng nhất ở Lebanon, phe hoan nghênh các hành động của Hezbollah chống lại Israel và thậm chí đồng ý cho phép  Iran gửi các lô vũ khí lớn qua Syria cho lực lượng dân quân của tổ chức.  Nhưng Nasrallah phản đối bất kỳ hình thức hợp tác nào với chế độ của gia đình Assad, những người thuộc giáo phái Alawites, một giáo phái Hồi giáo mà ông coi là dị giáo.

 Hai người cũng có thái độ khác nhau đối với Israel.  Mussawi coi Israel là vấn đề thứ yếu và tin rằng phần lớn nguồn lực nên được dành cho nỗ lực giành quyền kiểm soát bộ máy chính quyền ở Liban.  Nasrallah lập luận rằng cuộc chiến tranh du kích chống lại Israel nên được ưu tiên.

 Nasrallah đã thua trong cuộc tranh luận — Mussawi được bổ nhiệm làm tổng thư ký, và Nasrallah bị lưu vong để làm đặc sứ của Hezbollah ở Iran.  Ông ta chỉ trở lại Lebanon sau khi tuyên bố rằng mình từ bỏ  phản đối quan hệ với Syria và chấp nhận quyền lực của Mussawi trong vấn đề đấu tranh chống lại Israel.

 Tất cả điều này đã thay đổi vào tháng 2 năm 1992.

__

 MỈA MAI THAY, , TRƯỚC KHI MUSSAWI bị giết, Hezbollah và các nhà tài trợ Iran của nó quan tâm đến việc củng cố vị thế của họ như một lực lượng xã hội và chính trị ở Lebanon hơn là tấn công Israel.  Mặc dù đã có các cuộc tấn công du kích chống lại người Israel trong những năm 1980, phần lớn là do sự thúc giục của phe cực đoan trong Hezbollah mà Nasrallah lãnh đạo, chúng không phải là ưu tiên hàng đầu và không có cách nào cho thấy toàn bộ thiệt hại mà tổ chức có thể đã gây ra.

 Nhưng sau vụ giết người có mục tiêu, các ưu tiên đã thay đổi.  Lực lượng Vệ binh Cách mạng Iran  bắt đầu thích cách tiếp cận của Nasrallah hơn và họ tin rằng việc đối phó với kẻ thù ở phía nam phải là ưu tiên hàng đầu của họ.  Bây giờ họ cảm thấy rằng Hezbollah sẽ không thành công trong việc đưa cuộc cách mạng Khomeini vào Lebanon nếu không loại bỏ sự chiếm đóng của Israel trước.

 Người mà Nasrallah ra lệnh thực hiện chính sách mới là người chỉ huy quân sự  của Hezbollah, Imad Mughniyeh, “tên tâm thần  cực đoan, thẳng tay”, kẻ đã đánh đập bọn móc túi và buôn bán ma túy ở Beirut 13 năm trước, nhà tư tưởng du kích đã tạo ra Thánh chiến Hồi giáo và gửi những tên đánh bom tự sát để phá hủy các doanh trại và nhà chung cư do người Mỹ chiếm đóng,  Quân đội và các nhà ngoại giao của Pháp, Israel, bóng ma trên bức ảnh nổi hạt mà người Israel đã không thể giết hoặc thậm chí xác định vị trí vào đầu những năm 80.  Meir Dagan nói: “Ông ta chịu trách nhiệm xây dựng sức mạnh quân sự của Hezbollah chứ không phải Nasrallah, với tất cả sự tôn trọng đối với những lần xuất hiện xuất sắc trên truyền hình của Nasrallah.  “Vì ông ta và một nhóm đặc vụ thân cận với ông ta, tổ chức này đã trở thành mối đe dọa chiến lược đối với Nhà nước Israel.”

Mughniyeh đã gây khó chịu về mặt chiến thuật trong nhiều năm.  Để bảo vệ biên giới phía bắc của mình, Israel vào năm 1985 đã tạo ra một Khu vực An ninh, một dải lãnh thổ bên trong miền nam Lebanon do IDF kiểm soát.  Mục đích là để giữ các lực lượng thù địch càng xa càng tốt khỏi các khu định cư dân sự của Israel và giới hạn cuộc đối đầu với chúng chỉ trong lãnh thổ Lebanon.  Ngoài ra, để bảo vệ mạng sống của những người lính của mình, Israel đã thành lập một lực lượng dân quân ủy nhiệm, Quân đội Nam Liban (SLA), bao gồm hầu hết các Kitô hữu và người Shiite từ các ngôi làng trong khu vực, những kẻ thù không đội trời chung của người Palestine ở Liban và  Hezbollah.  Việc sử dụng SLA cho phép người Israel coi Hezbollah chỉ là một mối đe dọa không thường xuyên đối với biên giới của họ, chứ không phải là một đội quân du kích tiến hành một cuộc chiến tranh bất đối xứng.  Đôi khi, một số binh sĩ, chủ yếu là người của SLA, đã thiệt mạng, nhưng hiện trạng, theo quan điểm của IDF, tốt hơn là đối đầu toàn diện với lực lượng Hezbollah.

 Nhưng bây giờ Mughniyeh đã được giải phóng bởi Nasrallah, và việc trả đũa cho vụ ám sát Mussawi diễn ra nhanh chóng.  Ngay sau khi đám tang cho nhà lãnh đạo bị sát hại kết thúc, các chiến binh Hezbollah đã phóng một loạt tên lửa vào miền tây Galilee.  Trong năm ngày, họ đã bắn phá các cộng đồng ở miền bắc Israel, nơi đã bị đình trệ, hầu hết cư dân của họ phải giam mình  trong các hầm tránh bom.  Đó là hỏa lực mạnh hơn những gì Hezbollah đã từng  sử dụng để chống lại các cộng đồng dân sự Israel trong toàn bộ lịch sử của nó cho đến thời điểm đó.

 Dù chỉ có một người thiệt mạng—một bé gái sáu tuổi, Avia Alizada, ở làng nông nghiệp tập thể Gornot HaGalil—nhưng thông điệp mà Nasrallah và Mughniyeh gửi tới Israel rất rõ ràng: Từ giờ trở đi, bất kỳ hành động nào chống lại Hezbollah sẽ mang đến một cuộc tấn công trực tiếp không chỉ vào IDF mà còn nhắm vào dân thường ở miền bắc Israel.

 Israel đáp trả bằng cách nã pháo vào các ngôi làng của người Shiite và cứ điểm lực lượng ở miền nam Liban.  Người Israel hy vọng rằng đó sẽ là điểm kết thúc của đợt chiến đấu đặc biệt này, và rằng Hezbollah ít nhất sẽ tạm thời cảm thấy hài lòng trong việc phô trương lực lượng của chính mình như một đáp trả  đối với việc Mussawi bị sát hại.

 Tuy nhiên, Mughniyeh đang lên kế hoạch cho một điều gì đó hoành tráng hơn nhiều so với vài ngày bắn tên lửa: Ông ta dự định nhắm mục tiêu vào hàng nghìn người Israel đang phục vụ ở nước ngoài với tư cách là nhà ngoại giao và các chức năng chính thức khác, cũng như các cộng đồng Do Thái trên thế giới, những người mà Israel coi là trách nhiệm an ninh của chính mình.  Đối với ông, chiến trường là toàn cầu.  Mughniyeh muốn viết lại các quy tắc của trò chơi: Bất kỳ cuộc tấn công nào vào bất kỳ tài sản quan trọng nào của Hezbollah sẽ gây ra phản ứng không chỉ ở nơi mà ông và Nasrallah gọi là “khu vực” (Israel và Lebanon), mà còn vượt ra ngoài khu vực đó, đến tất cả các mục tiêu Israel và Do Thái  trên toàn cầu.

 Ông ta tấn công đầu tiên ở Thổ Nhĩ Kỳ.  Vào ngày 3 tháng 3 năm 1992, một thiết bị nổ đã phát nổ gần một giáo đường Do Thái ở Istanbul, nhưng thật kỳ diệu, không có ai thiệt mạng.  Bốn ngày sau, Ehud Sadan, giám đốc an ninh tại đại sứ quán Israel, thiệt mạng khi một quả bom lớn phát nổ dưới gầm ô tô của ông, do các thành viên của nhóm tự xưng là Hezbollah Thổ Nhĩ Kỳ gài.  Từ đó, Mughniyeh nhắm mục tiêu vào Argentina: Vào ngày 17 tháng 3, một tên khủng bố đã cho nổ một quả bom xe bên ngoài đại sứ quán Israel ở Buenos Aires, giết chết 29 người, trong đó có 4 người Israel, 5 người Do Thái gốc Argentina và 20 trẻ em ở một trường học gần đó.  242 người bị thương.  Trong tuyên bố nhận trách nhiệm, gửi cho một hãng thông tấn phương Tây ở Beirut, Tổ chức Thánh chiến Hồi giáo tuyên bố rằng hành động này là để tưởng nhớ Hussein, con trai của Mussawi, vốn đã bị thiêu chết cùng với cha trong xe, và đó chỉ là “một  trong loạt tấn công liên tục của chúng tôi chống lại kẻ thù tội phạm Israel trong một cuộc chiến không có giới hạn, sẽ không ngừng cho đến khi Israel bị xóa sổ.”

 Người Israel đã rất ngạc nhiên trước việc Mughniyeh có thể thực hiện các cuộc tấn công ở Thổ Nhĩ Kỳ và Argentina nhanh như thế.  Mãi sau này họ mới biết rằng ông ta đã lên kế hoạch cho các hoạt động đó, và chắc chắn là nhiều hoạt động khác, từ nhiều năm trước, chỉ được thực hiện khi có cơ hội.  Một cuộc điều tra chuyên sâu của Mossad và Trung tâm chống khủng bố (CTC) của CIA đã tiết lộ rằng biệt đội thực hiện vụ đánh bom ở Buenos Aires là một trong 45 nhóm nằm vùng triển khai trên khắp thế giới, bao gồm cả châu Âu và Hoa Kỳ, là do  “bộ máy nghiên cứu đặc biệt của Hezbollah—Đơn vị 910.”  Đây là mật danh của lực lượng bí mật tinh nhuệ của lực lượng dân quân, bao gồm từ 200 đến 400 chiến binh giỏi nhất và gan dạ nhất, hầu hết được huấn luyện tại Iran bởi Lữ đoàn Al-Quds của Lực lượng Vệ binh Cách mạng.

“Mục đích của các nhóm này là cung cấp phản ứng ngay lập tức bên ngoài Trung Đông trong trường hợp Israel cố gắng tấn công Hezbollah ở Lebanon,” Stanley Bedlington của CTC nói.  Chẳng hạn, những kẻ đánh bom ở Buenos Aires đến từ một chi bộ đã được nuôi dưỡng ở Ciudad del Este, một thành phố ở Paraguay, gần biên giới với Brazil và Argentina và Thác Iguazú vĩ đại, nơi một số lượng lớn người di cư Shiite Liban đã định cư.  Rất lâu trước khi Mussawi bị tấn công, chi bộ này đã thu thập được rất nhiều thông tin về các mục tiêu khả dĩ của Israel, để sử dụng khi cần thiết.  Sau vụ ám sát, Mughniyeh ra lệnh cho một đội rời Lebanon đến Ciudad del Este, nơi người dân địa phương cung cấp cho họ thông tin tình báo, phương tiện, chất nổ và một kẻ đánh bom liều chết.

 Tuy nhiên, ngay sau cuộc tấn công, người Israel đã quyết định không trả đũa.  Một số đặc vụ của Mossad tranh luận về một phản ứng tích cực ở Nam Mỹ.  Một nhóm Mossad đến thăm Ciudad del Este.  “Một thị trấn tên là Địa ngục,” họ báo cáo.  “Chúng tôi đang nói về một mối nguy hiểm rõ ràng và hiện hữu.  Cuộc tấn công tiếp theo đang trên đường tới.”

 Nhưng những người đứng đầu của Mossad đã phản ứng một cách thờ ơ, phần lớn bởi vì bất kỳ phản ứng nào khác sẽ kéo theo những thay đổi hành chính quan trọng đối với Mossad.  Nếu Israel bắt đầu coi Hezbollah là một mối đe dọa toàn cầu, thì vấn đề sẽ thuộc trách nhiệm của Mossad và đòi hỏi phải tổ chức lại thể chế rộng lớn, bao gồm cả việc triển khai rộng rãi ở Nam Mỹ, nơi mà sự hiện diện của nó cho đến nay là cực kỳ mỏng.  Thay vào đó, chỉ huy hàng đầu của Mossad muốn coi cuộc tấn công ở Buenos Aires là một sự kiện đơn lẻ, diễn ra một lần, một cơ hội thành công cho Hezbollah và tiếp tục coi tổ chức Shiite là một hiện tượng cục bộ mà IDF và Shin Bet phải giải quyết ở  miền nam Liban.  Tuy nhiên, thông điệp của Mughniyeh đã được hiểu rõ ràng và Israel trong nhiều năm trước đã nhẫn nhịn không đưa ra nỗ lực nào nhằm vào mạng sống của những người đứng đầu Hezbollah.

 Mughniyeh cảm thấy mình đã đạt được mục tiêu  ở Buenos Aires, và hiện giờ ông ta tạm dừng kế hoạch tấn công thêm bên ngoài đấu trường Trung Đông.  Nhưng trong khi ông ta kiềm chế không kích hoạt bất kỳ tổ khủng bố nằm vùng nào, Mughniyeh vẫn tiếp tục những hành động khiêu khích của mình trong Khu vực An ninh.  Từ tháng này qua tháng khác, thành tích của Hezbollah được cải thiện và tính  táo bạo được tăng lên.  Với sự viện trợ hào phóng từ Iran, tổ chức đã sử dụng các hệ thống điện tử ngày càng tinh vi, theo dõi thông tin liên lạc vô tuyến của IDF, cải tiến các thiết bị nổ bên đường để chúng không gây phản ứng với thiết bị kích nổ từ xa của Israel, gài gián điệp bên trong SLA, gửi người đánh bom liều chết chống lại quân đội IDF và thực hiện  tấn công chớp nhoáng nhằm chinh phục các công sự của Israel ở miền nam Liban.

 Nasrallah hiểu rõ tâm trạng của công chúng Israel và sự nhạy cảm của họ đối với thương vong.  Lực lượng dân quân của ông ta đã quay các đoạn video về các hoạt động của họ và  phát sóng nó trên đài truyền hình Al-Manar của Hezbollah.  Những clip đó sau đó được chọn ở Israel và thường được phát lại trên các kênh của Israel.  Chúng có tác dụng như mong đợi, mang tính chiến lược hơn là chiến thuật: Theo thời gian, việc xem nhiều video về những thành công của Hezbollah bắt đầu gặm nhấm sự đồng thuận của quốc gia về việc duy trì sự hiện diện của IDF ở Lebanon.  Israel đáp trả bằng các cuộc oanh tạc liên tục nhằm vào các vị trí và khu định cư của Hezbollah nơi lực lượng này hoạt động, giết chết cả dân quân và dân thường.

 Tại một thời điểm nào đó, Mughniyeh dường như cảm thấy rằng Israel đã vượt qua lằn ranh đỏ.  Không ai ở Israel có thể chỉ ra một hành động cụ thể, đơn lẻ đã khiến ông ta nổi giận, nhưng hai năm sau vụ đánh bom ở Buenos Aires, Mughniyeh đã tổ chức một cuộc tấn công khác bên ngoài Trung Đông.  Vào ngày 11 tháng 3 năm 1994, một kẻ đánh bom tự sát đã lái một chiếc xe tải chất đầy hàng tấn thuốc nổ từ ngoại ô Bangkok (Thái Lan) về phía đại sứ quán Israel.  Nếu cuộc tấn công thành công, nó sẽ gây ra hàng trăm thương vong.  May mắn thay, người đàn ông đã suy nghĩ lại về việc trở thành một shahid (người tử đạo), dừng chiếc xe tải ở giữa đường, gần đại sứ quán và bỏ chạy.

 Lần này, người Israel quyết định cần phải đáp trả.  Câu hỏi đặt ra là hình thức trả đũa sẽ diễn ra như thế nào.  Tại các cuộc tham vấn ở văn phòng thủ tướng, các sĩ quan AMAN nói rằng tấn công Hezbollah là chưa đủ;  thay vào đó, cần nhắm vào các nhà tài trợ của nó, người Iran, phải là mục tiêu.  Họ lập luận rằng Tướng Ali Reza Asgari, chỉ huy Lữ đoàn Al-Quds của IRGC, là một ứng cử viên thích hợp cho vụ ám sát.  Đề xuất này cũng sẽ chuyển giao trách nhiệm điều hành chiến dịch cho Mossad.

 Nhưng Thủ tướng Rabin không muốn lôi kéo người Iran vào cuộc, và trong mọi trường hợp, không ai trong cơ quan tình báo Israel biết Asgari đang ở đâu hoặc làm thế nào để tiếp cận đủ gần để giết ông ta.

Tuy nhiên, Rabin đã tán thành một mục tiêu khác.  Mùa xuân năm đó, hai đặc vụ của Đơn vị 504 biết được một trại của Hezbollah gần Ein Dardara, gần biên giới Lebanon-Syria, nơi đang diễn ra một khóa đào tạo sĩ quan.  Các bức ảnh trên không từ máy bay không người lái Scout và giám sát liên lạc vô tuyến của Đơn vị 8200 đã xác nhận điều đó.  Sau đó, vào ngày 2 tháng 6, sau nhiều tuần lên kế hoạch cẩn thận, các máy bay trực thăng của Lực lượng Bảo vệ Không quân Israel đã tấn công.  Các học viên phân tán ra mọi hướng, tuyệt vọng tìm chỗ ẩn nấp trước súng máy của trực thăng.  Năm mươi người trong số họ đã thiệt mạng và năm mươi người khác bị thương.  Trong số các học viên có con trai của một số quan chức cấp cao của Hezbollah và hai người khác thuộc Lực lượng Vệ binh Cách mạng Iran có quan hệ họ hàng với các quan chức ở Tehran.  Một quan chức Israel cho biết: “Nó ít nhiều giống với việc ai đó đánh bom trường Eton College ở Anh.

 Các đài phát thanh của Hezbollah gọi cuộc tấn công là “man rợ” và hứa hẹn “một phản ứng toàn diện ở tất cả các cấp.”  Bốn mươi sáu ngày sau, Mughniyeh lại tấn công Buenos Aires.  Vào ngày 18 tháng 7 năm 1994, một kẻ khủng bố tự sát đã cho nổ tung một chiếc xe tải chở đầy chất nổ trước trung tâm cộng đồng AMIA của người Do Thái Argentina.  Tòa nhà bảy tầng bị sập, giết chết 85 người và làm bị thương hàng trăm người.  Phải mất nhiều tuần để đưa tất cả các thi thể ra khỏi đống đổ nát.

 Vụ đánh bom thứ hai này cuối cùng đã đánh thức tình báo Israel trước thực tế đầy đủ về mối đe dọa quốc tế do Hezbollah gây ra.  Điều mà hai năm trước tưởng như là một sự cố cục bộ hóa ra lại là công việc của một mạng lưới toàn cầu, được hỗ trợ bởi các cộng đồng người Shiite và dưới sự bảo vệ của các đại sứ quán Iran.

 Người Israel hiểu rằng những khả năng đáng chú ý này – “tốt hơn hầu hết những gì chúng tôi từng thấy từ bất kỳ tổ chức Palestine nào,” một đặc vụ của AMAN cho biết – xuất phát đầu tiên và quan trọng nhất là từ bộ não của Imad Mughniyeh.

 Sự trả đũa, đối với người Israel, sẽ diễn ra theo hai giai đoạn.  Đầu tiên, Mossad sẽ giết anh trai khác của Mughniyeh, Fouad.  Sau đó, các đặc vụ sẽ đợi Mughniyeh tại đám tang của Fouad và giết ông ta ở đó hoặc ít nhất là bắt đầu một chiến dịch giám sát chống lại ông ta, điều này cuối cùng sẽ dẫn đến một vụ ám sát.  Fouad phải chết vì người Israel không biết làm thế nào khác để tìm ra Mughniyeh, người chỉ  là một bức ảnh mờ mịt trong hồ sơ của họ.

 Tuy nhiên, Caesarea không thể tự mình hoàn thành công việc ở Beirut.  Vì vậy, các đặc vụ địa phương phải được tuyển dụng, và cuối cùng họ chọn một thanh niên người Palestine tên là Ahmad al-Halak, người đã bị Israel bắt làm tù binh trong Chiến tranh Liban năm 1982 và được tuyển dụng bởi bộ phận Junction của Mossad.  Halak là một người thô lỗ, không có hệ tư tưởng rõ ràng nào khác ngoài tiền.  ông ta kinh doanh hàng lậu và bảo kê, tạo điều kiện cho anh tiếp cận được những khu vực dễ lẫn tránh hơn ở Beirut mà Mossad quan tâm.  Đến năm 1994, anh ta là một trong những đặc vụ chủ chốt của Junction trong thành phố.  Hành động theo lệnh của nhân viên phụ trách hồ sơ của anh ta, người mà anh ta thỉnh thoảng gặp ở Síp, Halak tìm cớ cho một chuyến viếng thăm có vẻ tình cờ đến cửa hàng phần cứng của Fouad Mughniyeh, trong khu phố Shiite ở al-Safir, và trong vài tháng sau đó, đã kết bạn với y.

 Vào ngày 21 tháng 12 năm 1994, trước 5 giờ chiều vài phút, Halak và vợ anh, Hanan, đỗ xe bên ngoài cửa hàng của Fouad.  Halak đi vào trong để chắc chắn rằng Fouad có ở đó, trò chuyện ngắn với y về khoản nợ mà anh ta đã đảm nhận để thu hộ chủ cửa hàng, rồi rời đi.  Vợ anh nhanh chóng xuống xe, hai vợ chồng dắt nhau đi.  Khi họ cách cửa hàng khoảng một trăm thước, Halak quay lại, nhìn cửa hàng và chiếc xe đậu bên ngoài, rồi đưa tay vào túi của mình.  Năm mươi kí chất nổ cao cấp trong cốp xe đã phát nổ, phá hủy cửa hàng của Fouad, giết chết ông ta và ba người qua đường, đồng thời làm bị thương nặng mười lăm người khác.

 Một tuyên bố do Hezbollah đưa ra sau vụ đánh bom có ​​nội dung: “Không còn nghi ngờ gì nữa về danh tính của bàn tay tội phạm đã gây ra tội ác này đối với dân thường tại một khu vực mua sắm ở khu phố al-Safir ở Beirut.  Hôm nay, sau nhiều lần đe dọa, kẻ thù theo chủ nghĩa phục quốc Do Thái và các cơ quan phá hoại của hắn đã thực hiện một tội ác đê hèn đối với một số người khi họ đang đi mua sắm.”

 Tang lễ được tổ chức vào ngày hôm sau.  Mossad có bốn chốt canh gác tại các điểm khác nhau dọc theo tuyến đường và tại nghĩa trang.  Nhưng Mughniyeh đã nhìn thấu mánh khóe: Ông ta tránh xa đám tang, sợ rằng Mossad sẽ đợi mình.

 Trong khi đó, Hezbollah đã nhanh chóng lần theo dấu vết của Halak.  Anh ta đã trốn thoát bằng cách đến bãi biển và đón một chiếc tàu ngầm đang chờ đưa anh ta đến Israel.  (Hanan, người định bay ra khỏi đất nước, đã bị bắt trên đường đến sân bay, bị thẩm vấn dã man và bị kết án mười lăm năm lao động khổ sai.) Mossad gửi Halak đến một quốc gia Đông Nam Á với danh tính mới, nhưng  anh ấy không bao giờ hòa nhập được. “Tôi không hợp với những người này; họ bé nhỏ và kỳ lạ,” anh phàn nàn trong cuộc họp với một nhân viên của Junction, người vẫn giữ liên lạc với anh.  Sau sáu tháng, Mossad đề nghị đưa anh ta đến một thị trấn Ả Rập ở Galilee, nhưng Halak nhất quyết quay trở lại Lebanon.  Vào tháng 3 năm 1996, một điệp viên hai mang của Israel làm việc cho Hezbollah đã dụ được anh ta nhận lời mời đi ăn trưa.  Halak bị đánh thuốc mê và đưa bằng xe tải đến Beirut, nơi anh ta bị Mughniyeh và đồng bọn tra tấn.  Sau đó, anh ta bị giao cho chính quyền Liban, bị truy tố, kết án tử hình và bị xử bắn.

__

HƠN BA NĂM đã trôi qua kể từ vụ ám sát vội vàng Abbas Mussawi.  Hàng chục người đã chết trong một vòng tròn trả thù đẫm máu, nhưng Hezbollah chỉ ngày càng lớn mạnh hơn, với một nhà lãnh đạo mới, Nasrallah, người mạnh mẽ và hiệu quả hơn nhiều lần so với Mussawi trước đây.

 Thiếu tướng Uri Sagie nói: “Tôi đã không lường trước được chính xác phản ứng của Hezbollah.  “Tôi đã không đánh giá chính xác Imad Mughniyeh.”  Và Bộ trưởng Quốc phòng Arens thừa nhận, “Đó là một quá trình ra quyết định quá vội vàng.”

 Về phần tham mưu trưởng lúc bấy giờ Ehud Barak, ông thừa nhận sự thật nhưng không nhận lỗi.  “Câu hỏi,” ông ấy nói, “là mọi thứ diễn ra như thế nào vào thời điểm hành động?  Chúng ta đã xác định Mussawi là một mối đe dọa, và chúng tôi nghĩ tấn công ông ta là đúng đắn.  Đây là suy nghĩ đúng đắn cho thời điểm đó.  Khi đó, rất khó để đoán trước rằng ông ta sẽ bị thay thế bởi Nasrallah, người lúc đó có vẻ ít quan trọng hơn và ít ảnh hưởng hơn, và rằng ông ta sẽ trở thành một nhà lãnh đạo với quyền lực to lớn như vậy.  Thật khó để biết rằng Mughniyeh sẽ trở thành nhân vật số hai của anh ấy, người hóa ra là siêu tài năng trong các hoạt động khủng bố.”

Đến năm 1995, ông ta vẫn còn sống và giờ ông ta chỉ là một trong số các đối thủ của Israel.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét